Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 47

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Bực mình… sao mà hắn vẫn còn nhớ chuyện này chứ! Ngay cả cô đây cũng sớm quên mất rồi thế mà hắn vẫn nhớ. Đúng là kỳ quái.
Đồng Thiên Ái cẩn thận nhìn thẳng vào mặt hắn, nhìn thẳng vào đáy mắt, lại tìm không thấy một chút xíu ý tứ đùa giỡn nào cả. Trong đầu cô chợt dâng lên một ý nghĩ mà ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ tất cả mọi thứ vừa rồi, là hắn dùng phương thức đó để nhận lỗi với cô, cầu xin sự tha thứ của cô sao? Sẽ là như thế sao? Cái loại giả thiết không tưởng này khiến cô trong lòng hết sức cả kinh. Ngẩng đầu nhìn lại, Đồng Thiên Ái phát hiện vẻ mặt tên biến thái lúc này đang rất kiên nhẫn mong đợi từ trong miệng cô thoát ra mấy chữ “Tôi tha thứ anh”. Đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Tần thị như hắn mà lại để ý cô tha thứ hay không tha thứ à? Đây đúng là chuyện khôi hài.
“Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái tận lực bình tĩnh nói “Thật ra anh cũng không cần thiết phải như thế! Chuyện đó qua lâu rồi, tôi cũng đã quên mất! Anh sao lại chấp nhất như thế chứ?”
Đột nhiên cô lại nhớ đến những con thiêu thân…. Mà hắn giờ phút này lại giống những con thiêu thân đó… ngu ngốc đến mức khiến cô cảm thấy có chút đáng yêu.
“Cần thiết!” Tần Tấn Dương khẳng định trả lời “Như vậy, em hiện tại tha thứ cho tôi sao?”
Trận chiến này có lẽ là trận chiến khó giành chiến thắng nhất trong sinh mệnh hắn, nhưng vì muốn lấy được cô làm vợ, giá cao thế nào hắn cũng nguyện ý chịu đựng. Chuyện tối thiểu nhất chính là không muốn để cô ghét bỏ hắn. Đồng Thiên Ái xoay người, không trả lời lại, cũng không để ý đến mong muốn của hắn, cắm đầu cắm cổ đi về trước.
“Thiên Ái!” Tần Tấn Dương thấy cô như thế, cả người nóng nảy, vội đi theo phía sau cô, không ngừng lải nhải “Sao nào? Em tha thứ cho tôi chưa Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái!”
“Ngừng!” hắn hỏi như thế mãi một câu làm cô phát phiền lên được, nhưng trong lòng lại khẽ cảm thấy một tia ngọt ngào. Dừng lại bước chân, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, bộ mặt sa sầm “Tần Tấn Dương! Tôi nói cho anh biết chuyện lần trước, tôi…..”
Tần Tấn Dương hết sức chăm chú nhìn, trong lòng một trận cuồng loạn. Không ổn rồi! Tự dưng sao hắn laị trở nên luống cuống, khẩn trương thế này? Không có điểm nào giống người đàn ông Tần Tấn Dương cả. Ngược lại giống như chàng trai trẻ đối mặt với tình yêu đầu đời của chính mình vậy, vội vàng, gấp gáp muốn nghe câu trả lời của đối phương.
Đồng Thiên Ái nheo nheo mắt, cảm giác như quỷ kế của chính mình cuối cùng cũng thực hiện được. Tên Tần Tấn Dương biến thái ૮ɦếƭ tiệt, cuối cùng lần này thế thượng phong đã ở trong tay cô.
“Thiên Ái!” Tần Tấn Dương ảo não, *** gọi cô.
“Nha….” Đồng Thiên Ái cổ họng một tiếng (chỗ nãy mình pó tay ), chu chu cái miệng xinh xắn nói “Tôi căn bản không đem chuyện kia để ở trong lòng! Tôi không phải loại người nhỏ mọn mà!”
“…..” Tần Tấn Dương khựng người, có cảm giác chính mình bị cô gái này đùa bỡn.
Đồng Thiên Ái sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng. Đi theo sau lưng là tên một tên biến thái, tốt nhất cô không nên ăn cơm cùng một chỗ với hắn. Thôi! Tốt hơn hết là vầ mà ăn mì gói vậy
“Tôi muốn về nhà!” Đồng Thiên Ái ngiêng đầu, rống lên một tiếng với Tần Tấn Dương. Tần Tấn Dương vội cầm lấy tay cô, quan tâm hỏi, “Em không ăn cơm sao?”
Đồng Thiên Ái định bụng sẽ nói “Nhìn thấy anh tôi ăn không vào” rồi, nhưng tính toán một hồi vội sửa lại lời nói “Tôi gạt anh đó! Tôi ăn cơm từ lúc sớm rồi!”
“Ăn rồi sao?” Tần Tấn Dương cho là thật. Đồng Thiên Ái háy hắn một cái, không nói lời nào. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết là cô đang nói dối nha. Tan ca xong liền cùng hắn đi mua quần áo, rồi thì dạo Đông dạo Tây, lấy đâu ra thời gian mà ăn cơm chứ! Hắn lúc nào thì trở nên ngu ngốc vậy? Đài Loan thủ lĩnh tổng tài gì chứ! Là thủ lĩnh kẻ ngu mới đúng!
“Đợi đã!” Tần Tấn Dương dùng sức bắt lấy cánh tay cô “Em ở chỗ nay đợi tôi! Xe tôi để cách tay khá xa. Đợi tôi đi lấy xe, đưa em về nhà!”
“Không cần!” Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi, một mực từ chối “Không cần làm phiền Tần tổng đưa tiễn! Phía trước chính là trạm xe, tôi ngồi xe buýt là có thể về đến nhà!”
“Tôi đưa em về nhà!”
Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười khách khí, như đinh đóng cột trả lời một tiếng “Không cần!”
“Em…” Tần Tấn Dương trong lòng buồn bực.
“Tôi rất tốt, cám ơn anh quan tâm!”
“Đồng Thiên Ái!” Tần Tấn Dương có chút tức giận. Cô gái này sao lúc nào cũng làm trái ý anh là sao “Em nhất quyết ngồi xe buýt về nhà đúng không? Em xác định sao?”
Đồng Thiên Ái cao cổ, thẳng lưng nói “Không sai!”. Dù có ૮ɦếƭ cũng không ngồi xe của hắn.
“Được rồi! Em đã nói như thế vậy tôi cùng em ngồi xe buýt về nhà!” lần này, Tần Tấn Dương quyết định cùng cô đi chung đến cùng. Dốc lòng, kiên quyết muốn đưa cô về nhà an toàn.
“Hả? Cái gì?” Đồng Thiên Ái tức giận dâm chân “Nè! Anh có phải hay không nổi điên vậy?”
Tần đại tổng tài thực sự rảnh rỗi đến mức phát bệnh rồi sao? Chiếc xe MB số lượng có hạn thì không chịu đi, tự dưng bay giờ còn nói muốn theo cô đi ngồi xe buýt. Trời ạ!
"Cái gì à?" Đồng Thiên Ái tức bực dậm chân, "Uy! Ngươi có phải hay không nổi điên à?"
“Tần đại tổng tài! Kiểu người cao cao tại thượng như anh, từ nhỏ đến lớn đã từng ngồi qua xe buýt lần nào chưa?”
Lời nói của cô rõ ràng vang lên bên tai nhắc anh một điều. Đúng là từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng ngồi qua xe buýt lần nào. Đối với anh những thứ như vậy có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống chính mình. Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, những thứ được xem là bình thường như vậy anh sẽ lần lượt từng cái một thưởng thức qua.
Tần Tấn Dương cúi đầu, giống như là một lời thề, hoặc giả là tự nói với chính mình “Đồng Thiên Ái! Tôi không có cách nào sao xa! Tôi cũng không phải là người cao cao tại thượng như lời em nói. Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi! Bởi vì thích em, cho nên tôi nguyện ý đuổi theo bước chân của em” nói xong, còn nở ra nụ cười thản nhiên, thân thiện.
Đúng thế! Đuổi theo bước chân của cô! Hiểu được cuộc sống của cô tiếp diễn như thế nào? Nếu như nói Tiêu Bạch Minh là cùng giai cấp với cô, vậy thì anh cũng muốn chính mình là người sóng vai vời cô. Ít nhất hắn không cách cô quá xa.
Đồng Thiên Ái mím mím môi, trong lòng không cách nào phủ nhận, chính mình đã bị những lời nói này của anh tác động đến. Cô cũng chỉ là một người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố của riêng mình. Khi nghe những lời này làm sao có thể không động lòng được chứ.
Nhưng là. . . . . .
“Tần Tấn Dương! Tất cả đều là vô dụng mà thôi! Tôi và anh căn bản là không thể. Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Để tôi nêu ví dụ cho anh rõ ‘con mèo có thể cùng con chuột kết hôn sao?’”
Đồng Thiên Ái cúi đầu, buồn buồn trả lời “Không thể…. Hoàn toàn không thể…”
Tần Tấn Dương có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cô nêu ví dụ sao lại kỳ quái như thế! Trời ạ! Dám đem họ so sánh ngang với chuột và mèo? Trong cái đầu nhỏ bé của cô đã chứa gì trong đó!
"Đồng Thiên Ái!" Thật sự là nhịn không được, đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái đầu nhỏ của cô, "Anh không phải mèo, mà em, càng không phải là chuột! Nghe rõ chưa?"
Đồng Thiên Ái cúi đầu, không nói gì.
Nhưng là bên tai của mình, lại có hai thanh âm đồng thời vang lên.
Một thanh âm thì đang giựt giây: Đồng Thiên Ái! Thừa nhận đi! Mi đối với gã biến thái này, không phải không có chút cảm giác nào! Thật ra thì dù ghét anh, đồng thời mình cũng bị anh hấp dẫn!
Một thanh âm khác lại rất rõ ràng đang cảnh cáo mình: Đồng Thiên Ái! Đừng dây dưa với gã biến thái này! Cho dù bây giờ là anh ta nói thích mi, đó cũng là tạm thời! Nói không chừng qua một hai ngày, nhiệt tình của anh ta liền tiêu mất !
Lưỡng lự phân vân, cho dù nghiêng về phía nào, cũng sẽ sụp đổ. . . . . .
. . . . . .
Ngẩng đầu lên, trấn định nhìn về phía anh.
Mới vừa rồi đang xao động không thôi, lòng của cô chợt trở nên bình tĩnh. Đúng Đồng Thiên Ái! Mi chỉ là cô bé con bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa! Có tài đức gì chứ?
Không có bất kỳ lý do gì. . . . . . Có thể làm cho anh. . . . . . Thích mình dài lâu. . . . . .
Lạnh gương mặt, mặt không thay đổi nói, "Nếu Tần Đại tổng tài có rãnh rỗi như vậy, vậy anh cứ tiếp tục giày vò đi! Chẳng qua tôi thanh minh trước, kết quả trận trò chơi này, anh nhất định sẽ thất vọng!"
Tần phu nhân sao? Phải là một thiên kim chủ tịch một tập đoàn mới có thể sắm được vai diễn này!
Cô là một cô bé mồ côi, chỉ sợ là không tiếp thụ nổi!
"Vậy sao? Không có sao! Anh rất có lòng tin! Bởi vì anh tin tưởng tình cảm của mình!" Ngay cả thổ lộ, đều là tự phụ như vậy.
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, chu mỏ, tối nghĩa khạc ra mấy cái chữ, "Vậy —— tùy —— anh ——"
Tần Tấn Dương nhìn thấy trong đôi mắt cô lóe lên chút gì đó, trong lòng mơ hồ cảm giác hiểu được. Con nhím nhỏ này, cô đang sợ những gì, lo lắng những gì?
Lòng của phụ nữ, sao lại khó khăn đoán như vậy?
". . . . . ." Chăm chú nhìn cô một lát, dắt tay của cô, đi tới trạm xe buýt cách đó không xa.
Lần này, Đồng Thiên Ái không phản kháng anh, cũng thật biết điều, rất nghe lời để cho anh dắt đi. Ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao ngất của anh.
Có lẽ là bóng đêm Đài Bắc quá mức tối mịt mù rồi, hoặc có lẽ là ánh đèn dưới bóng đêm quá mức mê ly rồi, trong lúc nhất thời làm choáng váng mắt cô, bằng không, sao lại cảm thấy có chút xao xuyến thế này……
Mạnh mẽ bá đạo tỏ tình với cô, cô chỉ có thể bất đắc dĩ. . . . . .
Trạm xe buýt.
Các hành khách chờ sớm hơn một chút, trên khuôn mặt hiển lộ thần sắc lo âu. Đám đông nhốn nháo, mắt thấy Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đến, rối rít quay đầu lại nhìn chăm chú.
Đồng Thiên Ái cảm thán trong lòng lần nữa, đưa ra một bàn tay còn trống đưa lên che mặt của mình.
Ghét nhất trở thành tiêu điểm, nhưng cùng gã biến thái này ở chung một chỗ, đoán chừng sẽ không có cách nào mà không trở thành tiêu điểm! Anh ta thật sự quá hiểu được cách hấp dẫn ánh mắt người khác mà!
Chẳng lẽ dáng dấp anh thực sự rất tuấn tú sao?
Tay khẽ hé , không để lại dấu vết quan sát anh ở bên cạnh.
Áo khoác đã bị cởi ra, khoác ở trên người của mình. Đưa tay lên nhìn, dường như còn lưu lại nhiệt độ của anh. Đèn xe nơi xa, theo xe lái vào, ánh sáng chói mắt, khúc xạ trên mặt anh.
Trong giây lát phát hiện, ngũ quan của anh lại khí thế bức người như thế. Đôi môi mỏng, dường như là nhất định vì để cho người phụ nữ thương tâm. Mà ánh mắt của anh, phần ánh sáng hội tụ ở đáy mắt kia lại quyến rũ ૮ɦếƭ người đến như vậy.
Cũng giống như nửa năm trước, lần đầu tiên ngồi ở trong xe Benz của anh.
Không thể phủ nhận, quả thật là không thể phủ nhận, Tần Tấn Dương, xác thực có tố chất khiến người phụ nữ khuynh đảo. Huống chi, anh còn mang ánh sang rực rỡ dưới danh tiếng của " Tập đoàn Tần thị "!
Suy nghĩ một chút đi! Giấc mộng của bao nhiêu người phụ nữ Đài Loan, nằm mộng cũng muốn gả cho anh !
Nhưng bây giờ, cô lại còn cự tuyệt anh, hơn nữa, còn không chỉ lần thứ nhất! Sợ rằng chuyện này nếu như nói cho người khác biết, không có một người sẽ tin tưởng!
Thậm chí ngay cả mình cũng bắt đầu không tin, cô lại có thể cùng loại người cao cao tại thượng này nhấc lên quan hệ! Bây giờ còn càng ngày càng phức tạp!
Kiếp trước cô nhất định đã lỡ làm gì có lỗi với anh, cho nên kiếp này anh bắt đầu triển khai"Trả thù"! Chẳng lẽ đây chính là"Nhân quả" như người ta nói?
Cách đó không xa, đồng thời có hai chiếc xe buýt chậm rãi lái tới.
Tần Tấn Dương trực giác nhận thức trước khi xe buýt dừng sát ở sân ga, nắm lấy tay của Đồng Thiên Ái, bất chấp tất cả, sải chân, muốn bước lên xe.
"Không phải rồi! Gã ngốc này!" Đồng Thiên Ái mắt tinh liếc thấy số xe, kéo anh kéo đến một chiếc xe phía sau, "Là chiếc này! Là chiếc phía sau này á!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương buồn buồn nói, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ, " Anh lại không từng ngồi qua xe buýt. . . . . ."
Trái tim thoáng động tâm mới vừa rồi, khi vừa nghe những lời này lập tức tan thành mây khói. Đồng Thiên Ái! Mi phải thanh tỉnh! Mới vừa rồi sao lại có thể động lòng như vậy chứ?
Nhất định phải kiên định lập trường mới được ! Đúng! Như vậy mới đúng!
Hất tay của anh ra, đi lên xe. Đưa tay mở ra túi đeo lưng, móc ra mấy tiền xu, nhét vào máy bán vé tự động."Đông đông đông ——" thanh âm, tiền xu lăn vào.
Không để ý tới người phía sau, vào trong chen lấn một vị trí đứng vững.
Cửa xe bị đóng lại, xe buýt vững vàng khởi động.
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm máy bán vé tự động, nghiêng đầu liếc nhìn tài xế, cau mày, có chút ảo não, trầm giọng hỏi, "Có thể quet thẻ không?"
Tài xế nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn lướt qua, "Không mang tiền xu à? Người có tiền? Không mang thì đi xuống xe đi!"
". . . . . ." Sao lại mất thể diện như vậy! Nhưng trong lòng đã từ từ dâng lên một cơn tức giận, anh thế nào bị người khi dễ như vậy á! Dầu gì cũng là người mà cô dẫn tới a!
Đồng Thiên Ái cắn răng, chen trở về bên cạnh anh, móc ra mấy tiền xu, nhét vào trong máy bán vé.
"Tới đây cho tôi! Đừng giống tên môn thần cản trở cửa!" Lại gần bên cạnh anh, thấp giọng mà nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc