Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 34

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tiêu Bạch Minh chợt nhớ lại thời điểm hai ngươi gặp mặt lần đầu tiên, cái cảm giác bức bách rất rõ ràng. Có lẽ khi đó vì trời quá tối, có lẽ chính là thế, nên sẽ không cảm nhận được điều gì. Sau này, khi nhìn thấy bài viết về Tần Tấn Dương trên báo, anh lúc này mới chợt nhận ra.
Anh không hỏi Đồng Thiên Ái tại sao lại muốn lưà gạt anh, tại sao lại nói tổng giám đốc lớn nhất đài Loan Tần Tấn Dương là anh họ của cô. Chính vì anh một mực tin tưởng đằng sau mỗi lời nói dối đều có những nguyên nhân của nó. Cô không nói anh cũng sẽ không hỏi.
Nhưng là hiện tai, Tần Tấn Dương cư nhiên đi vào nơi này. Hắn tới đây làm cái gì? Quan hệ giữa hắn cùng Thiên Ái cuối cùng thì là gì? Trong lòng anh khốn hoặc càng lúc càng lớn, thấp thoáng đâu đó là chút bất an. Cảm giác đó rất mãnh liệt, hắn đến nơi này, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.
Định liễu, trấn tĩnh lại lòng mình, quay đầu nhìn về Thiên Ái, lại phát hiện ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào Tần Tấn Dương, biểu tình giống như muốn mang người đàn ông kia băm vằm thành trăm mảnh.
- Thiên Ái. Em muốn uống gì? Tiêu Bạch Minh họ nhẹ một tiếng, tìm chủ đề nói chuyện.
Đồng Thiên Ái nghe tiếng anh gọi, vội vàng " A" - một tiếng, ngắc ngứ nói " nước uống ... tùy tiện thôi anh.... Em uống gì cũng được"
Cúi đầu xuống, Đồng Thiên Ái ước gì mình có thể thu nhỏ người lại, tốt nhất là nhỏ như con kiến vậy. Có như thế, tên Biến th' kia sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng mà thật kì quái, tên Biến th' làm sao lại đến những chỗ như thế này? Tại sao hắn đúng lúc xuất hiện ở đây chứ? Lần thứ nhất, lần thứ hai, không lý nào năm lần bảy lượt bọn họ lại cùng hắn giáp mặt nhau.
Phục vụ nhà hàng nhanh chóng đến báo cho quản lý, vị quản lý vội vàng chạy ra nghênh đón. Tần Tấn Dương nắm tay Quan Mị Nhi, hướng vị quản lý nhỏ giọng dặn dò mấy câu. Ánh mắt hắn cứ như vậy trực tiếp dừng tại vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy chiếc áo sơ mi Đồng Thiên Ái đang mặc trên người.
- Vâng! Vâng! Tần tổng! Hôm nay ngài đại gái quan lâm nhà hàng nhỏ chúng tôi, thật là vinh hạnh ngàn đời. Quản lý vừa gật đầu vừa cúi đầu nịnh nọt
Tần Tấn Dương quét mắt nhìn về phía Đồng Thiên Ái, lạnh lùng nói:
- Toàn bộ lầu hai tôi bao trọn, nếu như trên này có khách, hôm nay tôi mời mọi người một bữa.
- Dạ! Dạ! Tất cả nghe theo Tần tổng - quản lý tươi cười đáp lại, quả không hổ danh là đệ nhất tổng giám đốc Đài Loan.
Quan Mị Nhi theo đó mà tựa đầu vào vai Tần Tấn Dương, tay trái cũng ngang nhiên vòng quanh vòng eo của hắn, cố ý cho mọi người thấy, chính mình như thế nào được hắn cưng chiều. Đôi mắt to xinh đẹp, sắc bén mà quét qua vị trí gần cửa sổ. Nói đúng hơn, đây chính là cố tình muốn ai đó nhìn thấy.
Chợt, Tần Tấn Dương mỉm cười nói:
- Hai người chúng tôi ăn cơm có chút nhàm chán, như vậy đi, phiền quản lý mời hai vị kia cùng chúng tôi ăn cơm.
Tay của hắn ngay su đó giơ lên, giống như vị quân vương điểm con dân của mình, tùy ý mà di chuyển, dừng lại bàn của Đồng Thiên Ái.
- Được được! Tần tổng đã phân phó, tôi nhất định sẽ đem hất khả năng của mình để làm. Viên quản lý hiến mị nói.
Tần Tấn Dương nhìn quản lý đi về phía cửa sổ, nhìn thấy hắn bắt đầu nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt hình viên đạn bắn về phía hắn, cảm giác cô có chút nghiến răng nghiến lợi. Cha! Sao mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của cô anh đặc biết thấy vui vẻ. Chẳng lẽ anh bị con nhím nhỏ kia chỉnh nhiều lần đâm ra nghiện hay sao?
Quan Mị Nhi không còn dựa vào vai Tần Tấn Dương, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ánh mắt nhìn về phía Đồng Thiên Ái mang theo ý khiêu khích. Bàn về dáng người, cô đều là hơn người, nhưng tại sao cô có cảm giác chính mình gặp phải đối thủ. Trước đây cũng tửng gặp qua những người phụ nữ của Tần Tấn Dương nhưng lại không hề mang lại cảm giác này. Không được! Tuyệt đối không thể như những người phụ nữ trước đây, bị anh vất bỏ.
Một lát sau, vị quản lý có chút xấu hổ, trở lại
- Thế nào? Chuyện như vậy mà làm không xong sao? - Tần Tấn Dương dường như đã sớm đoán được kết quả, trong giọng nói đều là sự nhàn nhạt giễu cợt.
Vị quản lý, trán đầy mồ hôi:
- Cái đó.... Tần tổng.... Vị tiểu thư kia nói....
- Cô ấy nói gì? - trong đầu hắn hẳn là đang nghĩ xem không biết cô sẽ nói những gì.
- Vị tiểu thư kia nói.... - quản lý ấp a ấp úng, cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông trước mặt, nhìn thấy hắn gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói - vị tiểu thư đó nói " cuộc sống tự do, không có ai quy định nhất định phải cùng ngài ăn cơm"
Tần Tấn Dương nhìn về phía Đồng Thiên Ái, lại phát hiện cô cũng đang nhìn lại nơi này, sau đó đưa tay hướng mình trưng ra thái độ" coi thường" . Đôi môi hắn lúc này vô tình giương lên.
Quan Mị Nhi thấy rõ từng biến hóa trên khuôn mặt Tần Tấn Dương, mặc dù rất nhỏ nhưng cô dễ dang có thể nhận ra. Liếc mắt nhìn về Quan Mị Nhi thấy trong đáy mắt anh kia phần Liên Y bắt đầu phục.
- Chuyện này tôi hẳn là đã giao cho anh rồi. Nếu như anh không thể khiến cho hai người kia cùng tôi ăn cơm như vậy không quá 3 ngày, nơi này của anh hoàn toàn biến mất.
- Tần... Tần tổng.... Tôi hiểu rồi.... Ngài lên trên ngồi trước đi. Vị quản lý sau khi nghe Tần Tấn Dương nói như thế, sống lưng bỗng dưng lạnh đi, đầu óc quay cuồng.
Tập đoàn Tần thị, truyền kỳ của giới thương nghiệp Đài Loan, có vị trí cực lớn đối với nền kinh tế, việc đầu tư thì hoàn toàn chuẩn xác. Dĩ nhiên, tất cả mọi thứ đều nhờ vào quyết định anh minh của tổng giám đốc tập đoàn - Tần Tấn Dương.
Hiện tại, việc làm ăn của hắn đang thuận lợi, nếu hắn không làm theo lời vị tổng giám đốc kia thì bao nhiêu khổ tâm gầy dựng nhà hàng này sẽ xuống sông xuống biển sau 3 ngày sao ?
Tần Tấn Dương không nói thêm gì nữa, liếc nhìn Đồng Thiên Ái rồi nắm tay Quan Mị Nhi hướng trên lầu đi lên.
- Cái gì ? Anh cư nhiên nói như vậy ?- Đồng Thiên Ái từ trên ghế nhảy lên, không dám tin, trợn to hai mắt nhìn.
Quản lý nhà hàng cười khổ, hết sức bất đắc dĩ:
- Tiên sinh, tiểu thư, hai người phát lòng từ bi đi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Sẽ không có tổn thất gì với hai người đâu.
Chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Một đại tổng giám đốc nhất định phải có người khác cùng hắn ăn cơm, còn cố tình có người không muốn cùng hắn ăn bữa cơm miễn phí nữa chứ!
-Tôi không đi - Đồng Thiên Ai cúi đầu xuống, kiên quyết nói.
Có quỷ mới muốn cùng anh ta ăn cơm. Cô căn bản là không muốn nhìn thấy hắn, chỉ nghĩ đến ở cùng một phòng với hắn là cảm giác ghê tởm buồn nôn, khó chịu đã xuất hiện rồi. Cái đồ đàn ông Biến th'.
Quản lý nhà hàng thấy vây càng thêm nóng vôi, cầu khân nói:
-Tiên sinh, tiểu thư, tiệm ăn này tôi kinh doanh đã nhiều năm, thật vất vả mới có chút khởi sắc, van cầu hai người không nên phá việc làm ăn của tôi nha.
Đồng Thiên Ái nghe vị chủ tiêm nói, trong lòng có chút xao động, lòng dạ vừa mói cứng rắn lên một chút liền hạ xuống, cô thừa nhận, cô chính là như vậy không có nhất quyết được chuyện gì cả. Tiêu Bạch Minh nhìn thấy cô mím môi lại, mở miệng nói:
-Chủ tiệm, được rồi! Chúng tôi ăn một bữa rồi đi.
-Anh Bạch Minh - Đồng Thiên Ái hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn.
Đây thực sự là chuyện đáng kinh ngạc, không nghĩ là anh sẽ đồng ý cùng ngồi ăn cơm với tên Biến th' kia. càng kinh ngạc hơn là anh Bạch Minh nhận ra Tần Tấn Dương, tại sao lại không truy cùng cô ngày đó nói dối anh.
Quân lý nhà hàng như trút được gán*** trong lòng, nụ cười ngay lâp tức xuất hiên trên môi:
-Thế là tốt rồi! Hai vi xin mời lên lầu
Cửa bao sương được mở ra. Đồng Thiên Ái đúng trước của, thấy hai người kia đã ngồi ngay ngắn trên bàn. Ánh mắt qua quét qua Quan Mị Nhi, rồi dừng lại trên người Tần Tấn Dương. Cắn cắn đôi môi, tâm trang cô lúc này thật khó chịu, thật muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này. Quan hệ giữa bọn họ đúng là chuyện đáng hổ thẹn nhất của cô. Trước mặt anh Bạch Minh hắn sẽ nói ra quan hệ của hai người sao?
Tần Tấn Dương nắm lấy tay Quan Mị Nhi,
Ngẩng đầu nhìn vê phía Đồng Thiên Ái. Đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng mím lại, không nói lời nào, giống như đang cùng cố giằng co trong im lặng.
Đồng Thiên Ải buồn bã đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống, do dự không dứt. Một lát nữa sẽ như thế nào đây? Tên Biến th' đó không biết đang suy tính điều gì? Hắn không lẽ tự dưng muốn vào đây ăn lâu sao? Không đúng! Nhất định là hắn cố ý đi vào. Một đôi bàn tay ấm áp bất chợt bao trùm lấy tay cô. Đồng Thiên Ái quay đầu nhìn lại, Tiêu Bạch Minh hướng cô nở ra nụ cười tran an. Trong lòng Đồng Thiên Ái vì thề cũng đột nhiên trầm tĩnh hẳn.
-Đi vào ngồi đi - Tiêu Bạch Minh dắt tay cô đi tới, nhẹ nhàng nói.
-Dạ - Đồng Thiên Ái giương lên gương mặt tươi cười.
Tần Tấn Dương nhìn thấy hai người thân mật mờ ám với nhau, tức giận vừa mới vơi đi giờ lại dần dần tăng lên.
Giống như từng đợt sóng biển tùy thời mà có thể dâng cô cư nhiên để cho người đàn ông khác chạm vào. Bàn tay đó chỉ mình anh được nắm lấy, những đàn ông khác tuyêt đối không cho phép.
-Tấn Dương, chúng ta ăn món gì đây? Em cũng không biết những món này. Quan Mị Nhi buông thực đơn trên tay xuống nói.
Trả trước nghiêng đầu, trở về một tiếng :
-Bảo bối, em muốn ăn gì?
Trong nháy mắt, ý tưởng đột nhiên xuất hiên trong đầu hắn, khiến cho Tần Tấn Dương hắn kinh ngạc không thôi. Con nhím nhỏ này, không ngờ có thê khiến anh có ý niệm độc chiếm, hơn nữa ý niệm này rất mạnh mẽ, như thế nào lại vô cùng nóng bỏng. Khi anh nhìn thấy hai người họ đi vào chung với nhau, tức giận trong lòng lại bộc phát mạnh mẽ.
Tại sao lại như vậy ? Đúng rồi! Bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác. Càng phải theo đuôi khi lấy được càng có giá trị hơn.
" Thùng! Thùng!" - tiêng gõ cửa vang lên, quân lý nhà hàng đây cửa ra, theo sau là mấy người phục vụ.
Quan Mị Nhi bây giờ không đeo kính mát nữa, mặc cho người khác tiến vào nhìn cô một cách rõ ràng nhất.
-Tấn Dương, tóc của em rơi trên người anh sao? - nói xong, Quan Mi Nhi dùng bàn tay được son phủ bằng một màu đỏ chói mắt thân mật phất nhe lên những sợi tóc rơi vãi trên áo khoác Âu phục của Tần Tấn Dương.
Tần Tấn Dương cười nhạt, trong lòng hiểu được sự mờ ám của Quan Mị Nhi lúc này. Người phụ nữ hách, sao lại thích ở nơi này cố tình bày ra địa vị đặc biệt của mình chứ ? Ngày mai, trên trang đầu của tất cả các tờ báo lớn của Đài Loan, đoán chừng bọn họ đều đặt tiêu đề như nhau - tần thị tổng giám đốc mang theo màn huỳnh quang mới vui mừng cùng Quan Mị Nhi ẩn hiện nơi nhà hàng bình dân.
Quả thật có chút Lôi Nhân rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt như thế mà dùng lại nhìn Đồng Thiên Ái đang ngồi đối diện. Cặp mắt lóe sáng kia, giống như lưu ly một lọai sắc màu.
Bọn họ ngồi gần như thế làm gì? Không dịch ghế đi một chút nào sao?
-Món ăn đã dọn lên đủ, mời các vị thưởng thức. - quản lý cười cười nói, một đường thối lui đến cửa bên ngoài, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Khí nóng dần dần bay lên, nồi lẩu chính giữa sôi lên, phát ra âm thanh " phốc xuy phốc xuy"
Quan Mị Nhi bực bội liếc nhìn thức ăn trên bàn, cảm giác khó có thể nào nuốt chúng xuống. Bình thường ăn cơm đều là những món tinh xảo, lúc nào thì cùng Tần Tấn Dương ra ngoài ăn những món này đây? Nếu như không phải do cô ta, Tấn Dương làm sao sẽ đến những nơi này chứ. Tất cả đều do cô ta.
Đồng Thiên Ái nhận thấy có hai ánh mắt lãnh lẽo đang hướng về phía mình, cả người có chút không thoải mái. Cụp đôi mắt xuống, tự nhủ với bản thân không được yếu thế, phải tiến lên mới được. Sau đó ánh mắt lai liếc về phía người bên cạnh Tần Tấn Dương, khỉnh thường mím mím môi.
-Anh Bạc Minh! Em nhớ anh rất thích ăn đậu phụ. Để em giúp anh làm nguội. Đồng Thiên Ái quay đầu nhìn về phía Tiêu Bạch Minh, đôi tay cũng bắt đầu cầm đũa.
-Tiêu Bạch Minh vôi vàng đoạt lấy cái muống lớn trong tay cô, cười nói:
-Để anh! Người như em, động chân động tay một lát sẽ làm nồi lẩu này đổ cho xem
-" Anh Bạch Minh! Anh dám như thế xem thường em!: Đồng Thiên Ái tức giận nói.
Tiêu Bạch Minh im lặng không nói chỉ là dịu dàng cười một tiếng. Quan Mị Nhi nhìn thấy hai người đối diện đối xử với nhau thật giống như đối xử với người yêu, trong lòng càng thêm hoài nghi, cô gái trước mặt mình thật ra là có quan hệ gì với Tấn Dương.
Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương nãy giờ vẫn trầm mặc không nói lời nào rốt cục cũng lên tiếng
-Đủ rồi! Giọng điệu đầy sự lạnh lùng, cũng là trùng trùng nói
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc