Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 21

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Tần Tấn Dương nghe được hai chữ "Mommy", vội vã thu tiếng hô. Chậm rãi xoay người, tầm mắt đón nhận khuôn mặt tươi cười của bà. Người đang đi đến chính là phu nhân của Tần Quan Đào
- Đại phu nhân nhà họ Tần - Tiết Dĩnh, cũng chính là mẹ của Tần Tấn Dương. Khoác trên mình chiếc áo len mỏng màu hồng nhung, quần lụa dài chấm mắt cá chân, trang phục giản dị, trang sức cũng không hề khoa trương, trên cổ mang một chuỗi ngọc trai, tạo cho người ta cảm giác thật ấm áp, dễ gần. Thời gian dường như thật ưu ái bà, không hề lưu lại nhiều dấu vết. Một phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua lại chưa đến ba mươi. Trân châu trắng ngọc trắng ngà, điểm thêm chút hồng phấn, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, ôn nhu, hệt như khí chất của bà.
Tần phu nhân nhẹ chau mày, thanh âm cũng nhẹ nhàng:
- Kỳ Kỳ, sao lại bướng bỉnh như vậy? Anh con vừa trở về, chắc chắn là mệt mỏi. Nghe lời mẹ nhanh chóng leo xuống người anh con nào!
Du Ty Kỳ le lưỡi, khác hẳn với vẻ ngang bướng hồi nãy, ngoan ngoãn buông tay trèo xuống. Cúi đầu chạy tới bên cạnh Tần Phu nhân, kéo kéo tay bà, hướng về phía Tần Tần Dương trừng mắt.
Gần ba năm nay không trở về, gặp lại người thân, trong *** chợt ấm áp, nhưng lại không biết thế nào mở miệng. Có chút bối rối gọi một tiếng:
- Mẹ.
Tần phu nhân nghe thấy thế, vội vã đưa tay ôm trán, ánh mắt ai oán nhìn hắn, giọng điệu vô cùng thê lương nói:
- Bây giờ đã gọi là "Mẹ" rồi nha! Trước đây anh còn gọi tôi là "Mommy" đâu.
Tần Tấn Dương nhăn mặt, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu! Hắn chỉ biết là, một lát nữa thôi sẽ xảy ra chuyện, mà chuyện này tuyệt đối sẽ không hay ho gì!
- Ôi! Quan Đào à! Ông về mà xem quý tử nhà ông, cư nhiên gọi "mẹ", tôi biết ông ૮ɦếƭ cũng không thể nhắm mắt a! Tôi thật sự là...
Tần phu nhân vừa nói, tròng mắt vừa đảo quanh, nước mắt ngay lập tức tràn đầy khóe mắt. Vẫn là tiết mục cũ, giống hệt ba năm trước. Tần phu nhân thấy quý tử nhà mình vẫn đứng yên không hề có động thái gì, càng thêm tức giận, càng tiếp tục ai oán:
- Ôi Quan Đào à! Nếu như ông vẫn còn sống thì tốt rồi! Tôi...
... .........
Rốt cuộc, có kẻ không chịu nổi:
- Mommy!
Khóe miệng giật giật, trong lòng tuy rằng không tình nguyện, nhưng thật không có cách nào. Sau đó, hắn đi tới bên cạnh bà, hôn nhẹ lên trán bà một cái. Giống hệt như lúc nhỏ, mỗi ngày đều như vậy. Những chuyện xảy ra trước đó thật lâu, bây giờ nghĩ lại, giống như đã qua hàng thế kỉ. Tần phu nhân ngay lập tức đổi sắc mặt, bộ dạng thê thảm vừa rồi hoàn toàn biến mất. Đổi lại là khuôn mặt cười híp cả mắt, mặt đỏ bừng, vô cùng thỏa mãn.
Du Ty Kỳ giậm giậm chân, không cam lòng ngẩng đầu "kiện":
- Thật không công bằng nha! Anh Tấn Dương chỉ hôn mẹ, cũng không hôn em!
Vừa dứt lời, ngay lập tức nhận được cái lườm từ ai đó!
Tần phu nhân không để ý chuyện hai người tranh cãi, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi khuôn mặt tuấn tú của con trai, tỉ mỉ xem, một chút chi tiết nhỏ cũng không chịu bỏ qua. Có lẽ, bà muốn từ khuôn mặt này, tìm thấy bóng dáng của người chồng bà thương yêu nhất. Ba năm không gặp, hắn càng ngày càng trưởng thành, càng thêm ổn trọng, tuy rằng nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng như thế càng ra dáng đàn ông!
Ai nha nha!!! Quả nhiên rất giống Quan Đào.
- Lần này, mẹ gọi con về gấp gáp như thế, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tấn Dương không có ý định ở lại, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi. Tần phu nhân đỏ mặt, nghĩ mãi không ra lý do gì có thể gọi là " trọng đại". Ấp úng mãi, ngón trỏ vẫy vẫy trước mặt anh:
- Mommy ngày hôm qua học nấu ăn, cắt vào tay, có thể nói là chuyện lớn không?
-... ......
Biết ngay mà! Hắn chỉ biết, chắc chắn là như vậy! Đây là lí do gì chứ? Sở dĩ hắn vẫn không chịu trở về, chính là vì hắn đã qua quen với cuộc sống tự do tự tại! Tần Tấn Dương mặc dù trong lòng bực mình, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười:
- chuyện công ty ở Đài Loan thật sự rất bận rộn...
- Mommy ba năm nay chưa được một lần gặp con, rất nhớ con, như thế cũng không được sao?
Tần phu nhân nhìn quý tử, khóe mắt lại chực trào nước mắt.
- ......
Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, thở dài, cảm thấy vô cùng bất lực với lí do của bà:
- Mẹ nói đi, lần này muốn con ở lại bao lâu?
Tần phu nhân ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, kiểu gian kế đã thành công rồi vậy:
- Không nhiều lắm, mommy cũng biết con bề bộn nhiều việc, như vậy đi! Ở đây cùng với mẹ đến qua lễ Giáng sinh rồi hãy trở về nha!
Tần Tấn Dương nhìn bà, mở to mắt, thật là hết chỗ nói rồi!
Đài Bắc, Trung Quốc.
Bận rộn suốt cả một ngày, bây giờ Đông THiên Ái mới trở về nhà trọ. Lấy chìa khóa mở cửa, nhìn qua một vòng khắp phòng, thấy thật vắng vẻ. Thế nào? Thiên Ái? Mình rốt cuộc làm sao vậy? trước đây vẫn luôn một mình thế này mà? Lẽ nào cùng tên biến thái kia ở một tuần thôi, lại bắt đầu sợ cô đơn sao? Hắn chỉ là một tên biến thái thôi à!
Được rồi, cứ như cũ, trước tiên đi tắm, sau đó tìm gì đó bỏ bụng.
Ngồi trên sô pha, tùy tiện mở tivi, mới phát hiện, có thêm một người thực vui vẻ. Cảm thấy có chút phiền muộn, cô liền tắt tivi. Điện thoại để trên bàn chợt rung, xoay tròn vài vòng. Đồng Thiên Ái ngay lập tức cầm lên, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ: " Tiêu Bạch Minh". Không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát khó tả. Chính cô cũng không thể giải thích được tại sao lại có cảm giác mất mát này. Cô bắt máy:
- alo, anh Bạch Minh!
- Thiên Ái! Công việc ở Đài Nam thuận lợi chứ? Có ăn uống đầy đủ không?
Tiêu Bạch Minh vừa bắt đầu liền quan tâm hỏi.
Trên mặt Đồng Thiên Ái liền tươi tỉnh, không còn cách nào khác, phải tiếp tục nói dối:
- À, vâng! Công việc coi như thuận lợi, em mỗi ngay đều ăn uống đầy đủ nha!
- Không đến trường cũng không có việc gì sao?
- À, chuyện đó đã có Tiểu Tình giúp em...
Bắt chéo chân, bắt đầu qua điện thoại hàn huyên lan man...
Luân Đôn. Vương quốc Anh.
Biệt thự nhà họ Tần.
Tần Tấn Dương nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, tiện tay kéo một người hầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Mẹ ta đang ở đâu?
- Thưa thiếu gia, đại phu nhân đang uống trà cùng với tiểu thư Ty Kỳ ở vườn sau (hậu hoa viên >"<).
Người này cảm thấy thiếu gia đang tức giận, cũng không dám làm gì khác, chỉ cẩn thận trả lời. Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, theo hướng vườn sau đi đến.
Sau buổi trưa, ánh nắng chán hòa, trong gió truyền đến tiếng cười trong trẻo tựa chuông ngân. Tần Tấn Dương bước nhanh ra vườn sau, Nhìn thấy Ty Kỳ trong bộ đầm hồng nhạt đang ngồi trên xích đu sơn màu trắng. Hai tay cô nắm dây xích đu, hai bên có hai người hầu gái giúp cô đẩy xích đu. Mái tóc xoăn như Pu'p bê, theo xích đu tung bay trong gió, cảnh tượng xinh đẹp này thật động lòng người! Đột nhiên, Tần Tấn Dương có ảo giác, nụ cười của Ty Kỳ cực kì giống một người.
Nước Anh so với Trung Quốc lệch 7 múi giờ, bây giờ là 4 giờ chiều, như vậy chỗ cô bây giờ chắc là tầm 11 giờ đêm. "Đồng Thiên Ái, em hiện tại đang làm cái gì? Có phải vẫn đang làm việc không? Hay là đang ngủ rồi? không biết em có ăn uống đầy đủ không? Không phải lại tiếp tục nhịn đấy chứ?" Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác chau mày.
Tần phu nhân quay lại, thấy Tần Tấn Dương nhìn Ty Kỳ chăm chú, khuôn mặt mang theo chút suy tư, còn có cảm giác khác thường. Lại quay đầu về phía Ty Kỳ, trong lòng nghi hoặc: "Tấn Dương thích Ty Kỳ? Chẳng lẽ là như vậy? như thế cũng không sao nha! Vừa hay ba hắn cũng muốn như vậy, hai nhà kết thành thông gia, thật không thể tốt hơn!"
- Tấn Dương, lại đây! ha ha, đây là bánh ga tô, do Kỳ Kỳ học làm điểm tâm suốt ba tháng trời mới làm được nha!
Tần phu nhân cười nói. Tần Tấn Dương nghe thấy tiếng nàng, quay lại, nín thở nói:
- Mommy, điện thoại di động với hộ chiếu của con đâu rồi?
Hắn vừa tỉnh giấc, bỗng phát hiện đồ dùng và giấy tờ tùy thân toàn bộ không thấy đâu! Hơn nữa, toàn bộ biệt thự này chỉ có một điện thoại, và cả điện thoại đó cũng tìm không thấy!
- Hử, đồ của con, như thế nào lại đến hỏi mẹ?
Tần phu nhân làm một bộ không biết gì hết hỏi lại. Hắn lại bắt đầu có cảm giác vô lực, rõ ràng là Mommy kính yêu của hắn giở trò quỷ nha!:
- Mommy! con có chuyện phải gọi điện cho Quan Nghị!
....Còn có Đồng Thiên Ái..
Tần phu nhân hiểu ra liền gật gật đầu " Nga" một tiếng:
- Chuyện đó con cứ yên tâm đi! Mommy đã nói qua với ông nội con, ông đã gọi điện cho tiểu Nghị từ sớm rồi !
- ... .....
Tần Tấn Dương kinh ngạc nói không nên lời, trừng mắt nhìn mẹ mình. Đột nhiên phát hiện, bà mới chính là một đại hồ ly gian xảo, thâm tàng bất lộ nha!
Ngày 21 tháng 10, Đài Bắc mưa nhỏ.
Cái se lạnh của mùa thu dường như đã tới từ bao giờ. Vào những ngày mưa như thế này, cảm thấy cái lạnh đến càng rõ rệt. Cơn gió lành lạnh theo cửa tự động mở ra, thổi vào trong phòng.
- Mời quý khách lần sau lại đến!
Đồng Thiên Ái miệng cười nói, nhưng ngay khi thấy khách hàng rời đi, liền ỉu xìu. Đã tròn một tuần lễ! Cái tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt kia! Cứ như thế mà đi luôn! Thế mà nói quá hai ngày sẽ trở về!
Không đúng nha! Thiên Ái, Mình hẳn là phải hải lòng mới đúng! Hắn đi luôn như thế, không phải mình cũng được giải thoát sao? Đỡ phải cùng hắn dây dưa không rõ!! Đúng rồi! Chính là như vậy! Thế nhưng vì sao, trong lòng luôn có cảm giác mất mát...Nhất định là ảo giác rồi!
- Này cô, cô ơi? Tính tiền!
Một khách hàng nam gõ gõ xuống bàn thu ngân. Một bên tiểu Lâm vội vã chạy tới, kéo kéo áo Đồng Thiên Ái:
- Thiên Ái! Cậu đang suy nghĩ cái gì thất thần vậy? Bị ông chủ thấy là ૮ɦếƭ chắc đó! Nhanh lên một chút đi!
Đồng Thiên Ái rầu rĩ ngẩng đầu, thất thần ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu điểm. Vội vã cúi đầu xin lỗi, tay cũng không ngừng động tác:
- thật xin lỗi! Quý khách! Xin chờ một chút!.... Tổng cộng một trăm linh sáu đồng, Quý khách muốn trả bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng ạ?
- Tiền mặt
Người khách nói rồi lấy tiền ra trả, không nhiều hơn cũng không ít hơn, vừa vặn một trăm lẻ sáu đồng. Đồng Thiên Ái vẫn tiếp tục mỉm cười, chào tiễn khách. Sau đó cúi đầu, thả tiền vào trong ngăn kéo. Động tác rất chậm, vẻ tươi cười hồi nãy cũng biến mất.
- Thiên Ái! Cậu không sau chứ? Sao trông cậu thất hồn lạc phách như vậy?
Tiểu Lâm nhìn cô, lo lắng hỏi.
Thất hồn lạc phách? Cô sao? không có nha! Đồng Thiên Ái vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tự tin:
- Không có nha! Tiểu Lâm! Có thế vì hôm nay tớ hơi đói, thật mong nhanh đến giờ tan tầm, sau đó quay trở về ăn gì đó nha!
- Haha! Hiếm khi thấy Thiên Ái kêu đói bụng! Hì. Cậu nói như thế, tớ cũng cảm thấy hơi đói...
Tiểu Lâm xoa xoa bụng, vẻ mặt ảo não. Đồng Thiên Ái "Haha" cười hai tiếng, quay đầu nhìn ra phía cửa kính. Mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, biến mất.
Ngày hết, đêm cũng dần qua, chớp mắt, trên màn hình di động, ngày 10 đã biến thành ngày 11.
Cứ như vậy, cuối cùng đã đến ngày 06 tháng 11. Ở nhà trọ, Tần Tấn Dương cũng không hề xuất hiện. Hắn giống như không khí, đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của nàng, rồi cũng như vậy đột nhiên biến mất. Thậm chí, cô còn cảm thấy, hắn chỉ là một ảo giác. Thế nhưng, hắn lại tồn tại chân thực như vậy... Ngày cô ra đi tới rồi, hôm nay, là ngày cuối cùng trong hợp đồng một tháng của hai người.
Tám giờ tối.
Bắt đầu thu thập hành lý, thật ra cũng không nhiều lắm. Vài bộ quần áo, một ít sách vở, còn có hai chậu cây xương rồng. Không hề có chút thay đổi nao, giống hệt như lúc cô đến đây.
Cầm lấy khung ảnh, mỉm cười. Tay cô xoa xoa khuôn mặt trong khung ảnh, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cho cô thấy muốn khóc.
Đồng Thiên Ái, Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên biến thái kia! Ok! Mình phải cố lên! Từ hôm nay trở đi, sẽ lại tiếp tục cuộc sống trước kia!!!! Đúng rồi! Tháng này còn phải gừi tiền về cô nhi viện nữa!
Xách ba lô, bước ra ngoài cửa. Lúc xoay người, nhịn không được nhìn quét một vòng gian phòng mình đã gắn bó suốt thời gian qua. Sau đó, thả chìa khóa xuống mặt tủ giầy, đóng cửa lại, rời đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc