Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài - Chương 114

Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Quan Nghị nhíu mày, cũng không phải phản đối chuyện hai người bọn họ mở cửa hàng bánh ngọt, mà là cảm giác hai cô gái này sống chung một chỗ trong thời gian dài, sau này sẽ có chuyện không hay xảy ra!
"Kỳ Kỳ a! Nghĩ như thế nào mà cùng Đồng Thiên Ái mở tiệm đây?" Hắn kiên nhẫn hỏi.
Du Ty Kỳ khốn hoặc nhìn hắn, hiển nhiên cũng tìm không ra nguyên nhân, "Anh Quan Nghị! Không sao cả ! Chị Thiên Ái đề nghị, em cảm thấy tốt vô cùng !"
"Sao vậy? Không được sao?" Cô cho là hắn không đồng ý, trực giác hỏi.
Rõ ràng đề nghị mở cửa hàng bánh ngọt chính là hắn nghĩ ra ! Thế nào hiện tại khiến cô cảm thấy hắn không vui đây? Thật sự là kỳ quái ! Chẳng lẽ là mình nghĩ sai sao?
Lúc này, nguồn điện lò nướng tự động nhảy đến nút tắt.
Du Ty Kỳ đã không còn ý định chú ý đến những cái bánh ngọt kia, trong nháy mắt cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống bày một bộ dáng buồn bã
.
"Không phải! Không phải là không thể được!" Quan Nghị nhìn thấy bộ dạng mất mác của cô, vội vàng sửa lại miệng, ôm cô đi ra phòng bếp, "Chưa nói không thể ! Có thể!"
"Có thật không?" Cô không yên tâm hỏi.
Quan Nghị vội vàng phụ họa, gật đầu nói, "Thật! Đương nhiên là thật!"
Hắn dám nói một chữ "Không" sao? Khuôn mặt của cô ấy đau khổ sẽ khiến tay chân hắn luống cuống, hắn làm sao dám chứ! Bây giờ mới biết ý nghĩa sợ hết hồn hết vía!
Ai! Chẳng lẽ yêu một người, sẽ trở nên lo được lo mất sao?
Tần Tấn Dương thấy hai người bọn họ đi vào phòng khách, lúc này mới mở ra bước chân đi đến trước mặt Đồng Thiên Ái, nhíu hai đạo mày kiếm, giống như khốn hoặc hô, "Vợ ơi! Sao hôm nay thức dậy sớm như vậy !"
Buổi sáng, hắn có thói quen đưa tay muốn ôm cô. Kết quả sờ soạng nửa ngày, cũng không chạm được người của cô! Chợt từ trong ngủ mơ thức tỉnh, dọa hắn giật mình!
Cho là cô lại biến mất làm ảnh hưởng tới trái tim của hắn! Đáng thương!
Đồng Thiên Ái liếc hắn một cái, còn kiên cố hơn thành lũy nói, "Em quyết định cùng Kỳ Kỳ mở cửa hàng bánh ngọt! Thế nào? Anh cùng một dạng với Quan đại thư ký cũng có ý kiến sao?"
"Không có ý kiến !" Tần Tấn Dương vội vàng đi tới bên người cô, cũng đưa tay ôm cô đi vào trong phòng khách.
Nhưng là cô cùng Du Ty Kỳ? Tóm lại cảm thấy không ổn!
Chợt nghĩ đến cái gì, vừa đi vừa nói, "Vợ ơi! Không phải lúc trước em nói là về sau nếu chưa lấy được bằng đại học thì sẽ tính tiếp tục học sao?"
"Học! Vốn là sau này ra ngoài sẽ là thực tập! Sau khi trở về trường học xong một môn cuối cùng mà có thể tốt nghiệp! Kết quả môn cuối cùng kia không có học xong! Ghét! Đều là anh! không phải anh biết người khác cũng tốt nghiệp sao!"
Đồng Thiên Ái nghĩ tới, tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Nói đi nói lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng phải trách hắn !
Nếu không phải vì hắn, cô sao có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy!
Năng lực tiếp nhận của Tần Tấn Dương, bây giờ đã rất cường hãn rồi, hắn không có đem cái trừng mắt của cô để ở trong mắt, như cũ chỉ dịu dàng cười. Mà trong ánh mắt cưng chiều đến phát ngán của hắn, đều tràn đầy thâm tình.
"Vậy thì học ! Học một môn, lại cũng không mất nhiều thời gian!" Hắn thuận miệng nói.
Đồng Thiên Ái lập tức kêu lên, "Anh cho rằng em là anh sao?" Ghê tởm a! Biết đầu não hắn lợi hại, đại tổng tài hai bằng đại học!
"Sao chứ?Kỳ Kỳ đã sớm có được bằng đại học rồi !" Tần Tấn Dương vô tâm nói, cũng không có tính kích tướng của cô.
Đồng Thiên Ái không dám tin nhìn Du Ty Kỳngồi trên ghế sa lon, so cô còn nhỏ hơn hai tuổi, giật giật khóe miệng, "Cô ấy đã lấy được bằng đại học rồi hả ?"
Không phải chứ? Ách. . . . . . Mặc dù trước cũng thấy kỳ quái, cô gái hai mươi tuổi sao không cần đi học, nhưng vì nhiề nguyên nhân, nên không có mở miệng hỏi qua!
Tần Tấn Dương lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói, " Kỳ Kỳ cô ấy không thích đi học, nhưng mười tám tuổi cô ấy đã lấy được bằng đại học rồi ! Sau đó, cha cô ấy cũng không quản cô, mọi ý đều theo cô!"
Có vài người chính là trời sinh thông minh ! Tùy tiện học là có thể vượt qua kiểm tra! Ai!
"Mười tám tuổi. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non một tiếng, nhíu mày, vô cùng khâm phục nói, "Thật là lợi hại ! Mười tám tuổi! Thần đồng! Thiên tài!"
Tần Tấn Dương nghe cô gọi mà buồn cười, thừa cơ hôn mặt của cô, "Ừ! Vợ à, em cũng không ngốc! Dầu gì cũng là một sinh viên Đại Học !"
Mặc dù, bây giờ còn chưa tốt nghiệp!
"Tại sao em cảm giác anh có chút nhìn có chút hả hê!" Đồng Thiên Ái cau mày, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một loại gương mặt hồ ly tuấn tú.
Nhìn một chút! Nhìn cái khuôn mặt kia, lại khiến cho cô muốn đánh!
Tần Tấn Dương lập tức thu nụ cười, chu mỏ, buồn bã nói, "Vợ ơi! Anh không có ! Anh nào có! Ý của anh là, em mau học xong, sau đó thật tốt mở tiệm!"
Hắn đổi đề tài, đi vòng qua cô phân rõ thiệt hơn.
Quả nhiên, Đồng Thiên Ái nhướng mày, "Ừ! Đúng là phải nhanh lên một chút học xong! Không học xong chính là lãng phí! Em đã học nhiều năm như vậy, không phải uổng phí rồi sao?"
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng khách.
Tần Tấn Dương ôm lấy cô ngồi vào ghế sa lon, mà bên cạnh bọn hắn một người khác trên ghế sa lon, Quan Nghị ngồi cùng với Du Ty Kỳ. Hai đôi yêu đương, cũng ngọt ngào giống nhau.
"Chị Thiên Ái! Vậy chúng ta liền khai trương đi!" Du Ty Kỳ ngẩng đầu nói.
"Được! Ngày mai sẽ để cho bọn họ đi tìm! Này! Tần Tấn Dương! Có nghe hay không !" Đồng Thiên Ái nói , nghiêng đầu nhìn về vị nam nhân bên cạnh. nam nhân bị kêu tên gật đầu liên tục, "Biết! Vợ à! Anh hiểu!"
Đồng Thiên Ái nghĩ đến mở tiệm, H**g phấn nói, " Kỳ Kỳ! Chúng ta trước xem một chút trang hoàng cái gì! Muốn mở tiệm thì còn có rất nhiều việc ! Nếu không tính luôn thì không còn kịp nữa!"
"Được! Chúng ta đi!" Du Ty Kỳ H**g phấn đứng lên, đi tới bên người cô.
Tần Tấn Dương cùng với Quan Nghị thậm chí cũng không kịp chen miệng, nhìn hai người bọn họ vui vui mừng mừng đi lên lầu. Có thể tưởng tượng ra trong một khoảng thời gian rất dài sau này, hai người bọn họ đều sẽ bị bở rơi.
"Ngươi nghĩ ra chuyện tốt ! Mở cửa hàng bánh ngọt cơ đấy!" Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng.
Quan Nghị vô tội nhìn hắn, "Ai bảo cậu vác mặt trở lại lúc này! Cậu nên trách mình không có năng lực!"
Lời của hắn khiến Tần Tấn Dương càng thêm nhíu mày.
Bà xã còn chưa có cưới vào tay! Việc này chưa có giải quyết xong đã có nhiều chuyện đau đầu khác! Lập tức muốn mở tiệm, lập tức muốn học tiếp Đại học, sao lại bận rộn như vậy ! Trời ạ!
Đồng Thiên Ái cộng thêm Du Ty Kỳ, hai cô gái này nếu thật bận rộn, nhất định bọn họ sẽ bị bỏ rơi.
Nghĩ tới cuộc sống về sau của mình càng ngày càng không dễ chịu, trong lòng liền bắt đầu sợ hãi! Nén lấy một hơi, nhưng thế nào cũng nuốt không nổi! Hắn sắp lo ૮ɦếƭ!
Hung tợn nhìn chằm chằm Quan Nghị, phát hiện hắn một bộ biểu tình "Chuyện không liên quan đến tớ".
"Không cần tìm cửa hang cho các cô!" Tần Tấn Dương suy nghĩ, híp mắt, trực giác mở miệng nói.
Quan Nghị sửng sốt một chút, há hốc mồm cứng lưỡi hỏi, "À? Cậu nói cái gì! Không phải chứ? Không tìm cửa hàng cho họ?"
"Chỉ cần đừng cho họ tìm được cửa hàng, không mở được tiệm, không phải sẽ không có chuyện gì sao?" Tần Tấn Dương hết sức hài lòng với suy nghĩ này, gật đầu một cái, thân thể dựa về sau.
Tình nguyện cho cô không có việc gì làm cả ngày tìm mình trút giận, cũng không cần cô ngày ngày nhìn chằm chằm thứ khác!
Vốn là mình cũng đã vô cùng bi thảm, cơ hồ bị cô hoàn toàn không nhìn tới!
Lần này đến phiên Quan Nghị nhức đầu, kêu rên một tiếng, "Tại sao là mình à?"
Kỳ Kỳ đáng thương của hắn! Ai! Hắn lại phải nói láo với cô rồi! Hơn nữa, mỗi lần đều là vì tiểu tử thúi Tấn Dương này!
"Chính là cậu! Cứ làm như vậy đi!" Tần Tấn Dương đem tất cả mọi chuyện toàn bộ đẩy lên người hắn, ngược lại bậy giờ một thân nhẹ nhõm.
Nhưng mà hắn còn có tính toán khác, có thể kéo được ngày nào hay ngày ấy!
Bây giờ biện pháp tốt nhất là phải nhanh chạy sớm về Anh quốc, tốt nhất đem vị anh trai hắc đạo kia của cô kéo đến Anh quốc, đến lúc đó toàn bộ trưởng bối đều đầy đủ, không kết hôn cũng không được rồi !
Kết hôn mới là chuyện đứng đắn! Chuyện gì có thể quan trọng hơn kết hôn ?
Người ta, cả đời chỉ cưới có một lần!
Dĩ nhiên, đây là chỉ hắn!
Nghĩ đến vị bà xã đại nhân kia đã từng phát biểu "lời thề kết hôn " kia, Tần Tấn Dương chợt ngẩng đầu lên, nói, "Kỳ Kỳ năm nay 20 tuổi đúng không?"
"Cậu lại muốn làm gì?" Quan Nghị nghe được hắn nói , trong lòng có loại cảm giác xấu.
Tần Tấn Dương trầm giọng lại hỏi một lần, "Có phải sắp qua 20 tuổi rồi hay không hả ?"
"Mình nghĩ cậu cùng Đồng Thiên Ái hai người ngọt ngào đến đầu óc hồ đồ sao? Kỳ Kỳ đã sắp qua 20 . Còn mấy tháng nữa cũng tròn 21 tuổi rồi !"
"Đừng quên các cậu ở bên ngoài chơi hơn nửa năm rồi !"
Quan Nghị cắn răng nghiện lợi rống lên, hắn cũng không quên hơn nửa năm này Tần thị ở Đài Bắc đều là mình hắn quản lý!
Đã sắp 21 tuổi nữa à? Thời gian trôi qua thực vui vẻ!
Tần Tấn Dương buồn buồn suy tư , cũng càng thêm khẳng định nói, "Như vậy cũng rất tốt rồi ! Cứ như vậy!"
Vốn là hắn còn sợ tuổi Kỳ Kỳ còn quá nhỏ, ba cô ấy sẽ không đáp ứng! Bây giờ nếu cũng nhanh được tròn hai mươi mốt tuổi rồi, nói trước kết hôn nên cũng không có quan hệ gì!
"Cái gì à? Cái gì mà như vậy cũng rất tốt rồi !" Quan Nghị nghe hắn nói xong không hiểu, càng ngày càng mơ hồ.
Tần Tấn Dương đưa mắt chống lại hắn, xảo trá nói, "Xem ra chúng ta không thể làm gì khác hơn là cùng nhau kết hôn!"
"Cái gì?" Một anh chàng khi nghe được câu này, đã kinh sợ nhảy phắt lên từ trên ghế sa lon.
"Sợ như vậy? Thế nào? Chẵng lẽ cậu không tính cưới Kỳ Kỳ?" Tần Tấn Dương ngược lại một bộ dáng Lão Thần, giờ phút này hắn đã khí định thần nhàn rồi.
Quan Nghị giật giật khóe miệng, kiên định nói, "Mình cưới ! Ai nói mình không. . . . . ."
"OK! Mình chờ câu nói này của cậu!" Tần Tấn Dương không đợi hắn nói hết lời, thẳng mở miệng nói, "Cậu đã nói như vậy, như vậy là được rồi!"
"Cậu muốn làm cái gì?" Chợt trong lòng hắn có loại dự cảm vô cùng xấu, khẳng định là không có chuyện tốt.
Lúc hắn đang sững sờ, giọng nam thâm trầm của Tần Tấn Dương vang lên, "Mình nghĩ chúng ta cùng đi Anh quốc, sau đó cùng nhau kết hôn! Thuận tiện cùng nhau hưởng tuần trăng mật cũng được!"
Vốn ngại có người ở bên làm kỳ đà cản mũi nhiều không tốt, nếu cái vị bà xã đại nhân kia cố ý muốn cùng nhau kết hôn, hắn chỉ có thể rất bất đắt dĩ đáp ứng! Ai!
Quan Nghị há to miệng, không dám tin, "Cậu điên rồi sao? Cùng đi Anh quốc? Vậy chuyện ở Đài Loan làm sao bây giờ?"
"Rất đơn giản!" Tần Tấn Dương một tay dựa vào ghế sa lon, chống cái trán.
Người nào đấy ở bên cạnh đang kinh ngạc nhìn chăm chú, hắn từ từ nói, "Rút tiền! Thu hồi công ty Tần thị ở Đài Bắc, chúng ta toàn bộ quay về Anh quốc đi!"
Chẵng qua là một cái công ty thôi, mặc dù công ty này là hắn một tay sáng lập!
Quan Nghị ngồi liệt ở trên ghế sofa, có chút không chịu nổi hành động điên cuồng của hắn, "Cậu thực sự vì Đồng Thiên Ái mà điên rồi! Muốn kết hôn đến trở thành như vậy à? Công ty cũng không cần?"
"Cũng không phải là không cần! Ở Anh quốc, gia gia đã sớm muốn tớ tiếp nhận sự nghiệp của gia đình!"
"Gia gia đã lớn tuổi, tớ cũng không muốn ông quá vất vả!"
"Tại Đài Bắc này công ty tớ luôn không có thời gian quản lý , nên vẫn để cho cậu quản lý, nhưng giờ cậu cũng nên trở về nước Anh! Quan tâm chú Quan cùng dì Quan một chút đi!"
"Còn có, trừ kết hôn ra, chúng ta cũng đem mục tiêu thu hồi đến Anh quốc! Nơi đó mới là vùng đất chúng ta muốn kiểm soát kinh tế! Biết không?"
"Đài Loan này, mình đã ngán!!!”(H.c: Ah thật bá đạo)
Tần Tấn Dương liên tục nói ra nguyên nhân, một đôi ưng mâu lóe ra ánh sáng sắc bén.
"Hoá ra là như vậy !" Quan Nghị gật đầu một cái, cũng không phản đối, "Nếu như vậy, vậy mình bắt đầu xử lý chuyện này rồi ! Cậu muốn làm nhanh luôn không?"
Tần Tấn Dương nhớ tới chuyện cô còn phải học tiếp Đại học, trầm tư biết, nói, "Ừm? Cũng không cần quá nhanh!"
"Vậy lúc nào? "Người kia chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
"Đợi cô ấy lấy được bằng đại học gì đó, lúc đó thì OK đi!" Tần Tấn Dương nói xong, đứng dậy, đi về phía thang lầu.
Hắn sẽ cùng bà xã đại nhân đến trường học! Cô chỉ phải học có đúng một môn chưa học xong, có hắn ở bên người, học Đại học quả thật chỉ là chuyện đơn giản! Nhất định phải xem chừng cô!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc