Chọc Giận Bảo Bối - Chương 90

Tác giả: Hề Yên

Sau khi trở lại dinh thự, Thẩm Chanh tắm nước nóng xong, liền nằm ngủ.
Cô tắt điện thoại, cho nên một giấc ngủ này cực kỳ an ổn.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, nữ hầu gõ vang cửa phòng: "Thiếu phu nhân, quần áo người muốn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Thẩm Chanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn thời gian, vừa đúng tám giờ.
Xoay người xuống giường, tiến lên mở cửa phòng, nhận quần áo từ trong tay nữ hầu, căn dặn nói: "Bảo tài xế lái xe của tôi đến dưới lầu."
"Vâng."
Thay xong quần áo, Thẩm Chanh rửa mặt qua loa một chút, liền đi xuống lầu.
Thấy cô không ăn bữa sáng liền muốn ra ngoài, nữ hầu vội vàng tiến lên nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi, người ăn xong rồi hãy ra cửa."
"Không cần."
Thẩm Chanh ném cho cô ta hai chữ, liền đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Tài xế đã sớm lái xe đỗ ở đây, thấy cô đi ra, tiến lên giao chìa khóa cho cô.
Sau đó đi đến bên cạnh xe mở cửa xe thay cô, đợi cho cô ngồi lên buộc chặt dây an toàn, mới đóng xe cửa đứng sang một bên.
✓út ....
Xe quay đầu ngay tại chỗ, sau đó lái đến cửa chính.
Nghe được tiếng động, bảo an đã sớm mở rộng cửa, đứng ở hai bên, đưa mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng lái ra.
Xe đi vào trung tâm thành phố, dừng lại ở bên ngoài một tòa cao ốc buôn bán.
Nơi này chính là tập đoàn Thẩm thị, công ty bất động sản lớn nhất thành Giang.
Đỗ xe vào đúng vị trí, cô bước xuống từ trên xe, cầm một phần báo cáo nhậm chức liền bước đi vào cao ốc.
Bởi vì trước đó Tôn Nham chuẩn bị cho cô thẻ nhân viên, cho nên dù bảo cệ cao ốc cảm thấy cô lạ mặt, cũng cho cô đi vào.
"Tiểu Chanh Tử!"
Lúc đang đợi thang máy, một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Thẩm Chanh quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Mân đang tiến vào từ bên ngoài, vừa nhìn thấy cô, liền lộ ra nụ cười nhu hòa, "Cô đến tìm tôi?"
Nghe cô ta hỏi như vậy, lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, Diệp Mân có nhờ nữ hầy chuyển lời với cô, muốn tìm cô ta thì đến Thẩm thị.
Cửa thang máy mở ra, người ở bên trong lục tục đi ra.
Thẩm Chanh đi vào thang máy, nhân tiện đưa tay kéo Diệp Mân vào trong, ấn 12, mới mở miệng, "Tôi tới làm."
Diệp Mân hoảng hồn, "Cô tới làm?"
Thẩm Chanh gật gật đầu, "Ừ."
Lúc này Diệp Mân mới nhìn đến thẻ nhân viên ở trước *** cô, đưa tay cầm lấy xem xét, tin rồi, nhưng cô ta vẫn không nhịn được hỏi, "Cô bày đặt không làm phu nhân giàu có thật tốt, đến đi làm gì chứ?"
Thẩm Chanh không có trả lời, chỉ là cười cười, "Cô thì sao?"
"Tôi tới bàn một hạng mục hợp tác, nhân tiện thăm em gái của tôi một chút."
"Em gái ruột?"
"Đúng vậy, cùng cha cùng mẹ." Diệp Mân nói xong, thở dài, "Tiểu Chanh Tử, cô không biết đâu, đứa em gái này của tôi chính là vật hi sinh của buôn bán kết thông gia, khi còn bé đã định ra hôn ước với nhà họ Thẩm rồi. Vừa tốt nghiệp đại học, liền bị gia đình đưa đến nơi này rồi."
Nghe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Chanh khẽ nhíu mày, không biết là đang dò hỏi, hay là đang xác nhận, "Em gái của cô và Thẩm Minh - đại thiếu gia nhà họ Thẩm?"
Diệp Mân gật đầu, "Chính là anh ta."
Đôi mắt Thẩm Chanh liền nheo lại, không nói gì.
Thang máy dừng hẳn ở tầng mười hai, cửa mở ra.
Tầng mười hai, bộ phận nhân sự của bất động sản Thẩm thị, chức vụ của Thẩm Chanh là một viên chức nhỏ của bộ phận nhân sự.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, Diệp Tử - em gái của Diệp Mân, cũng làm việc ở bộ phận nhân sự này.
Hai người cùng đi ra từ trong thang máy, lập tức rước lấy ánh mắt lửa nóng của phần lớn đàn ông.
Diệp Mân mặc một thân quần áo bó sát người, bày ra không bỏ sót chỗ nào trên thân hình xinh đẹp.
Mà Thẩm Chanh chính là mặc một áo nhở hở rốn màu trắng và áo ngoài cộc tay, một quần jean màu xám tro, và đôi giày đế bằng.
Cách ăn mặc đơn giản, lại giống như Diệp Mân, rất bắt mắt.
"Nghe nói hôm nay có một nhân viên mới tới trình diện, có lẽ là một người trong bọn họ đi?"
"Cả hai đều xinh đẹp, cũng không biết là ai?"
"Tôi thích người tóc uốn xoăn kia, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, rất hấp dẫn ...."
"Tôi thích người tóc thẳng kia, bộ dáng đẹp mắt, còn có eo thon nhỏ ...."
Nam đồng nghiệp trong văn phòng, bắt đầu tà ác rồi.
Diệp Mân đi phòng tài liệu tìm Diệp Tử, Thẩm Chanh thì đi phòng làm việc của quản lý làm thủ tục nhậm chức.
Gõ vang cửa phòng làm việc, nghe được bên trong truyền đến một tiếng vào đi, Thẩm Chanh đẩy cửa ra đi vào.
Cô cũng không nói cái gì, trực tiếp để báo cáo nhậm chức tới trên bàn làm việc....
Quản lý nâng gọng kính, cầm báo cáo nhậm chức qua, lật xem mấy cái, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Thẩm Chanh?"
"Ừ."
"Bằng cấp ba?"
"Có ý kiến?"
Quản lý thổ huyết, bà chỉ thuận miệng hỏi một chút, liền rước lấy bất mãn rồi!
Cất tư liệu vào trong kho hồ sơ, xử lý xong, quản lý đưa tay chỉ ra phía ngoài, "Đi ra ngoài quẹo trái, vị trí thứ ba, bàn làm việc của cô."
"Ừ."
Thẩm Chanh đến câu cảm ơn cũng không nói, liền xoay người đi ra phòng làm việc, sau đó tuyệt không khách khí sập cửa phòng lại.
Quản lý hứ một tiếng, dạo này, người có chút quan hệ liền vô pháp vô thiên, ngay cả người cấp trên như bà ta cũng không để vào mắt.
Bàn làm việc của Thẩm Chanh, vừa vặn dựa vào bên ngoài phòng tài liệu.
Cô vừa đi qua ngồi xuống, mở máy vi tính lên, Diệp Mân liền lôi kéo một cô gái có dáng dấp ngọt ngào đi ra từ phòng tài liệu, đi đến trước mặt cô.
Vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, Diệp Tử liền kinh ngạc nhảy lên: "A a a!"
Diệp Mân giống như đã sớm thành thói quen với bộ dáng cả kinh sợ hãi của cô em gái này, chỉ hỏi cô bé: "Em la cái gì?"
Diệp Tử không có trả lời vấn đề của cô ta, mà là úp sấp trên bàn làm việc của Thẩm Chanh, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Chanh, thở dài: "Là mỹ nhân đó!"
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Chanh được người khen xinh đẹp, nhưng bị người dùng cách này để khen, thật đúng là lần đầu tiên.
Thuận tay thay đổi vị trí chậu cây xanh trên bàn, cô mới nâng khóe môi lên, "Ừ, rất có mắt nhìn."
Diệp Tử không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm cô, chà xát bàn tay nhỏ bé, "Hì, em có thể sờ mặt chị một chút không?"
Thẩm Chanh: "...."
"Em - quỷ linh tinh!" Diệp Mân đưa tay kéo người ngồi dậy, mở miệng nói: "Vị mỹ nhân, là vợ anh Thi Vực của em đó."
"Gì?" Diệp Tử bối rối, nhìn xem Thẩm Chanh, lại nhìn xem Diệp Mân, "Anh Thi Vực kết hôn từ khi nào vậy? Hơn nữa đối tượng còn không phải là chị...."
Diệp Mân không có dự định giải thích nghi hoặc cho Diệp Tử, mà là đổi chủ đề, hỏi cô bé một vấn đề không liên quan, "Em nói, chị và cô ấy, ai đẹp hơn một chút?"
Thẩm Chanh: "...."
Vấn đề này của cô ta, ngược lại làm khó Diệp Tử, cô bé chớp đôi mắt to vô tội, "Nói thật hay nói dối?"
"Nói dối."
"Nói thật."
Câu trước đó là Diệp Mân nói, một câu đằng sau là Thẩm Chanh nói.
Thật ra Diệp Mân đã đủ đẹp rồi, ở thành Đô, cô ấy chính là đối tượng mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng và đám công tử tranh nhau theo đuổi.
Nhưng ở trước mặt Thẩm Chanh, cô ấy lại thua kém hơn một chút.
Ngược lại Thẩm Chanh, bất kể là so với Diệp Mân, hay là so với những người phụ nữ khác, dường như xưa nay luôn là tự tin như vậy, đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Mân sẽ thưởng thức cô.
Một muốn nghe nói thật, một muốn nghe nói dối, khiến Diệp Tử khó khăn, "Cái này sao ...."
Quản lý Triệu đúng lúc đi ra từ phòng làm việc, nghe được đối thoại của các cô, sắc mặt xụ xuống.
"Các người là không tìm được chuyện để làm sao? Ở đây so sánh xinh đẹp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc