Chọc Giận Bảo Bối - Chương 75

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Minh lái xe, gần như một đường xông đèn đỏ về đến nhà.
Trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Họa ngồi trên ghế sofa khóc sướt mướt, mẹ Tạ Khai Lâm đang đang an ủi cô ta, cha Thẩm Uyên vỗ bàn, Lôi Đình giận dữ!
"Khá khen cho Thẩm Chanh! Vốn ta còn có tính lưu cho cô ta một mạng, không ngờ tự cô ta đi tìm cái ૮ɦếƭ!"
Trong đôi mắt dãi dầu sương gió, tràn đầy sát khí.
Thẩm Minh ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào, như là đang trầm tư gì đó.
"Người phụ nữ kia cũng không cầm cái gương theo soi xem mình là mặt hàng gì? Một đứa con gái do người làm sinh thì thôi đi, lấy cái gì so với Tiểu Họa của chúng ta?"
Tạ Khai Lâm nổi giận, ở trong mắt bà ta, con gái của bà ta chính là bảo vật, bà ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều, đâu chịu để cho cô chịu khuất nhục như vậy.
"Cha, mẹ, các người trước hãy nghe con nói." Thẩm Minh ngẩng đầu, ý bảo người giúp việc trong phòng khách lui ra, mới mở miệng nói: "Chuyện hôm nay, sợ rằng không có đơn giản như các người tưởng tượng đâu. Lần này Thẩm Chanh trở về, không chỉ là vì gặp Thẩm Mộc, cô ta có thể sẽ về nhà họ Thẩm, trả thù."
"Con trai, hiện tại nhà họ Thẩm chúng ta có uy tín danh dự, không sợ một Thẩm Chanh Tử cô ta, dù trả thù, cũng phải có bản lãnh kia mới được! Có một câu tục ngữ, bao nhiêu chân mang bấy nhiêu hài, ta cũng không tin dựa vào sức một mình cô ta còn có thể có ngày trở mình!"
Đừng nói là hiện tại, dù qua mười năm hai mươi năm, cũng chưa chắc cô ta có thể uy hiếp được địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang.
"Mẹ, hiện tại Thẩm Chanh Tử rất lợi hại... Mẹ không biết đâu...." Thẩm Họa dùng túi chườm nước đá che mặt sưng đỏ lại, nước mắt còn đảo quanh ở trong hốc mắt.
"Tiểu Họa, con là đại tiểu thư của nhà họ Thẩm, những người đó nhìn mặt mũi cha con cũng sẽ nhường con ba phần, sợ cô ta làm gì? Cô ta là một người thô kệch, ngoại trừ biết dừng công phu miệng lưỡi, biết động thủ đánh người, còn có điểm nào lợi hại?"
"Cô ta có chỗ dựa lợi hại." Những lời này, là nói ra từ trong miệng của Thẩm Minh.
Thẩm Uyên rất ít nhìn thấy con trai mninhf nghiêm túc như vậy, ngay lập tức im ắng như tờ lập tức hỏi, "Chỗ dựa nào?"
Thẩm Minh thở dài một hơi, mang theo vài phần nặng nề mở miệng, "Cha, cha hẳn là biết dinh thự nhà họ Thi."
Thẩm Uyên gật đầu, "Ta có biết, nghe nói lai lịch chủ nhân dinh thự nhà họ Thi không nhỏ."
Thẩm Minh im lặng một lát, mới mở miệng nói: "Chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, tên là Thi Vực. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã nắm giữ trên trăm tòa nhà cấp cao, gia thế cao tới nghìn vạn. Cin đã điều tra qua tư liệu của anh ta, phát hiện anh ta cũng không chỉ là một thương nhân đơn giản bình thường. Anh ta liên quan đến tài chính, hắc đạo, thậm chí là S***g ống đạn dược."
Nói xong, ánh mắt của anh ta ảm đạm xuống, "Đã không thể dùng lai lịch không nhỏ để hình dung anh ta, bởi vì cả thành Giang không có người nào dám đối phó với anh ta."
Nghe được anh ta nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Uyên mơ hồ đã có biến hóa, không tin chắc hỏi, "Ý của con là, chỗ dựa của Thẩm Chanh là anh ta?"
Thẩm Minh gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Thẩm Uyên không nói thêm gì nữa, ông ta ngồi xuống ghế chủ vị, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Giờ Tạ Khai Lâm mới ý thức được sự tình cũng không phải đơn giản như bà ta nghĩ, người bọn họ nói, bà không chỉ một lần nghe được người ta nhắc qua, nghe nói, đây là một nhân vật lớn không đắc tội nổi, cũng không đắc tội được!
Dinh thự nhà họ Thi, khu nhà cao cấp xa hoa lộng lẫy giống như đế vương kia, càng là một địa phương khiến người ta mong muốn mà không thể ***ng vào.
Thẩm Họa khóc đến càng dữ dội hơn, nhưng bà ta lại không thể mở miệng an ủi gì nữa, chỉ có thể khẽ khàng dụ dỗ.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh cực kỳ an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Uyên mới đứng dậy, lạnh lùng căn dặn: "Các người trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì, chờ chú hai của con về rồi hẵng nói!"
Nói hết lời, ông ta liền nắm áo khoác mặc lên, bước nhanh đi ra ngoài.
"Bảng số xe A9999, giảm tốc độ, dừng xe bên lề!"
Xe mới lái ra hai cây số, Thẩm Chanh liền gặp rắc rối.
Bởi vì vượt tốc độ, vượt đèn đỏ, đi ngược chiều trên đường một chiều, bị cảnh sát giao thông để mắt tới.
Dùng một cước đạp phanh lại, dừng xe lại.
Cô dừng lại như vậy, khiến xe cảnh sát đằng sau bất ngờ không cảnh giác, cũng may phanh lại kịp thời, mới không có ***ng lên xe của cô.
"Tiểu thư, tắt máy, xuống xe, lấy chứng minh thư và giấy lái xe ra."
Cảnh sát giao thông vừa bước xuống từ trên xe, đã bắt đầu tiến hành kiểm tra với Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh cũng rất phối hợp, nghe theo từng cái.
Thấy thái độ cô coi như đoan chính, sau khi cảnh sát giao thông tra xét chứng minh thư và giấy lái xe, trực tiếp mở ra một tờ giấy phạt cho cô.
"Căn cứ hiển thị giám sát, ngươi vượt tốc độ một lần, vượt đèn đỏ một lần, đi ngược chiều trên đường một chiều một lần, hiện tại chúng ta theo như luật khấu trừ sáu phần giấy lái xe của cô, phạt tiền năm trăm đồng, mời lập tức đến nghành liên quan xử lý."
"Ừ."
Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, quay người lên xe.
Vừa muốn lái xe đi, thấy cảnh sát giao thông đã đi xa lại vòng trở lại, gõ vang cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, cảnh sát giao thông mở miệng: "Vừa rồi nhận được thông báo, cô chạy qua tất cả đoạn đường mấy giám sát bị trục trặc, cho nên không thể đoán ra cô có tuân theo quy định hay không, hiện tại xóa bỏ tất cả xử phạt với cô."
Thẩm Chanh:....
Cảnh sát giao thông: "Xin lỗi, mang đến bất tiện cho cô, xin tha thứ."
Thẩm Chanh không nói câu nào, trực tiếp đạp xuống chân ga, xe như tên rời cung, vèo một tiếng bay ra ngoài.
Tốc độ xe, ít nhất cao tới 60 km.
Mà con đường này, bởi vì có rất nhiều khúc cua, tốc độ hạn định là bốn mười km.
Vượt tốc độ này, tuyệt đối là lộ liễu!
Nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đi xa, lúc này cảnh sát giao thông mới lấy tay lau mồ hôi.
Vừa rồi, suýt chút nữa liền phạm vào một sai lầm cấp thấp.
Thẩm Chanh lái xe chạy đi mấy con đường, cuối cùng mở hướng dẫn ra, căn cứ nhắc nhở phía trên, mới thuận lợi lái xe đến bên ngoài dinh thự.
Bởi vì đây là một cái xe mới, bảo an chưa từng thấy qua, cho nên không có ý định muốn mở cửa.
Đến khi Thẩm Chanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, bọn họ mới nhanh chóng mở cửa, rất cung kính đón Thẩm Chanh vào.
Nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ lái vào từ bên ngoài, tất cả đám nữ hầu đều kinh ngạc không thôi!
Các cô cảm thấy bàng hoàng, cũng không phải bởi vì giá cả xe, bởi vì cho dù chiếc này có đắt hơn nữa, đối với Thi Vực mà nói cũng không tính là gì.
Mà là vì, chiếc xe này, là cỗ xe thứ mười ba....
Một người có tiền không đáng sợ, đáng sợ là một người có tiền tùy hứng còn mạnh tay như thế.
Đám nữ hầu lần lượt thả công việc trên tay xuống, châu đầu ghé tai lại.
"Các người nói, tại sao thiếu gia lại mua xe rồi?"
"Cái này còn cần hỏi? Cô không thấy được người lái xe là thiếu phu nhân sao! Theo tôi dự đoán, chiếc xe này là thiếu gia mua cho thiếu phu nhân."
"Tôi cũng cảm thấy đúng, nếu như là thiếu gia lái, ngài ấy nhất định sẽ không lựa chọn một chiếc màu đỏ xe, bởi vì không xứng với khí chất của ngài ấy! Nhưng nếu là thiếu phu nhân lái, ngược lại rất thích hợp ...."
"Các người có ai nhận ra chiếc xe này không? Đắt lắm sao?"
"Hình như là Ferrari ...."
"Đây cũng không phải là rất đắt?"
"Thiếu gia mua xe, ít nhất cũng là mấy trăm vạn!"
Đào Đào đi tới từ đàng xa, vừa vặn nghe được các cô đang nghị luận chuyện xe mới, không khỏi nở nụ cười, "Các người đó, cả ngày nghĩ ngợi lung tung! Thiếu gia chính là có tiền hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện đập bể ở trên thân người. Hơn nữa, thiếu gia và Thẩm tiểu thư mới quen biết thời gian bao lâu, cho dù có chút tình cảm, cũng sẽ không mạnh tay như vậy đâu, làm sao có thể vừa ra tay sẽ đưa cho cô ta một chiếc xe tốt chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc