Chọc Giận Bảo Bối - Chương 73

Tác giả: Hề Yên

Trước khi không nhìn ra trên người Thẩm Chanh mặc quần áo là hàng hiệu, có lẽ cô ta cũng có thể tự tin một chút.
Nhưng hiện tại, cô ta hoàn toàn không có tư cách đó.
Nếu nói địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang này rất cao, đây là chuyện không thể phủ nhận.
Nhưng bàn về người, cô ta đã bị Thẩm Chanh bỏ rơi 300 con phố.
Thi Vực hít một hơi khói, mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Thẩm Chanh, nâng khóe môi lên, cười đến lưu manh lại quyến rũ, "Bảo bối, dù cô ta chỉnh sửa trở về rồi, cũng không sánh bằng một phần ngàn vạn của em."
Thẩm Chanh khẽ gật đầu, chớp mắt liền cười tươi như hoa, "Ừ! Em cũng cảm thấy vậy!"
Loại phương thức làm mất mặt trá hình này, khiến Thẩm Họa càng thêm vô cùng xấu hổ, nếu không phải Thẩm Minh nhắc nhở, cô ta nhất định sẽ không kiềm chế được mà phát tác.
Nhìn hai người hết sức ngông cuồng ở trước mặt, cô ta cắn môi, siết chặt nắm đấm, mặc cho móng tay ghim vào trong lòng bàn tay cũng không biết đau.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, cười đến nở rộ, "Cô cũng đừng khó chịu, muốn trách thì trách mẹ cô quá xấu, ba của cô quá kinh sợ, nếu không cũng không sinh ra cực phẩm như cô vậy."
"Thẩm Chanh! Có cái gì thì cô cứ nhắm vào tôi, đừng bắt nạt Tiểu Họa!"
Rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, dù cho biết là không có sức chống lại, Thẩm Minh vẫn lấy ra tôn nghiêm tối thiếu.
Nghe được hai chữ Thẩm Chanh, trong lòng Thẩm Họa chấn động, cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Chanh, lúc này mới so sánh cô và người trong trí nhớ....
"Tôi bắt nạt cô ta?" Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Anh đừng nói giỡn, dựa vào cô ta mà cũng xứng bị tôi bắt nạt ư!"
Thẩm Minh dường như bị lời của cô chọc giận, dùng ánh mắt thù hận nhìn cô, nắm chặt nắm tay.
"Sao? Muốn động thủ?" Nhìn thấy cử động của anh ta, Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, trong đôi mắt thăm sâu bộc phát không thể nắm lấy.
"Dùng vũ lực không giải quyết được vấn đề gì, tôi không động thủ được." Thẩm Minh khắc chế tức giận sắp bộc phát, buông nắm tay ra, mở miệng nói: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở các người, nhà họ Thẩm không phải dễ chọc, người nhà họ Thẩm cũng không phải dễ khi dễ."
"Xem đi ông xã, anh ta dùng nhà họ Thẩm để dọa người kìa! Phải làm sao đây, em đã sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi!"
Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng vô tội, nhưng cho dù là như vậy, cũng đẹp đến nỗi kỳ quái.
"Bà xã của tôi, chính là xinh đẹp bậc nhất thành Đô. Dù hoa dung thất sắc, ở thành Giang này, tự nhiên vẫn là bậc nhất."
"Ừ! Đúng vậy!"
"Nhà họ Thẩm thì tính là thứ gì?"
"Ừ! Đúng!"
"Cho nên bà xã, em có muốn trang đầu ngày mai là nêu ra vẻ đẹp của em và xấu xí ngu xuẩn của hai người này không?"
"Muốn!"
"Ừ, được."
Vừa dứt lời, Thi Vực liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Khiến Thẩm Minh và Thẩm Họa không ngờ chính là, chưa tới hai phút, một đoàn phóng viên chen chúc mà đến, vây chặt hiện trường nước chảy không lọt.
Hiện trường quá mức hỗn loạn, Thẩm Họa bị người ***ng ngã lăn trên đất, Thẩm Minh cũng bị chen đến một bên.
Nhìn nguyên một đám phóng viên giẫm qua trên người Thẩm Họa, anh ta tái mặt, "Tiểu Họa!"
Đáng tiếc đến cả tiếng nói của anh cũng bị tiếng ồn ào bao phủ.
Thẩm Họa quỳ rạp trên mặt đất, mặc cho bọn họ vô tình giẫm đạp, yên lặng chịu đựng đau nhức kịch liệt, nước mắt rơi xuống.
Mà bên này, là một bức tranh hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Chanh soái khí ngồi ở trên nắp động cơ siêu xe màu đỏ, bày ra các loại tư thế chọc người, quyến rũ hấp dẫn, đẹp đến nỗi không muốn không được.
Mà Thi Vực luôn bá đạo, lại lười nhác dựa vào ở bên cạnh, giả làm những người đứng xem, bất quá anh - người đứng xem này, cũng quá mê hoặc mắt người rồi.
Đèn flash, âm thanh bấm máy, luân phiên tuần hoàn....
Hai người giống như là người đi ra từ trong tranh, tinh tế đến không có một chút tỳ vết nào, ba trăm sáu mươi độ không góc ૮ɦếƭ, chụp như thế nào cũng hoàn mỹ.
Thi Vực, bao nhiêu truyền thông muốn tranh nhau đưa tin về con cưng!
Xưa nay, anh làm việc an phận, tương đối thần bí, lại chọn phơi bày mình vào hôm nay, quả thực khiến tất cả phóng viên tạp chí lớn lắp bắp kinh hãi.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Chanh ở trên xe, biểu hiện ra chính là không thể tin.
Mấy năm qua, khắp nơi đồn đãi số tài sản của Thi Vực đã lên đến nghìn tỷ, là top 5 trong bảng tỷ phú nổi tiếng thế giới.
Bọn họ cũng lật xem không ít tài liệu liên quan, xác nhận những lời đồn kia cũng không giả.
Mà trong đó còn có một điều, anh không gần nữ sắc, thậm chí là không có cảm giác với phụ nữ, không ít danh viện thân phận tôn quý tỏ tình với anh, đều bị anh lạnh lùng từ chối.
Nhưng hôm nay, anh lại có thể mang theo một người phụ nữ xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng.
Đây là điều làm cho người ta tuyệt đối không nghĩ tới!
Hơn nữa trước khi tới nơi này, tất cả phóng viên đều nhận được tin tức, người phụ nữ mà Thi Vực mang ra ngoài, là vợ của anh, cũng chính là nữ chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, Thi thiếu phu nhân danh xứng với thực!
Bọn họ không thừa nhận cũng không được, ánh mắt Thi Vực thật sự rất cao.
Người phụ nữ ngồi trên xe, dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, cho dù chỉ là mặt mộc, cũng làm cho người liếc nhìn liền có thể nhớ kỹ.
Một kiện áo sơ mi trắng bảo thủ mặc ở trên người của cô, lại thật sự mặc ra hương vị khác.
Không thể nói được có bao nhiêu gợi cảm, nhưng chính là khiến người ta không nỡ dời ánh mắt đi.
Thẩm Chanh cứ thế bình tĩnh tự nhiên ngồi trên xe, khóe môi vạch ra nụ cười, duy trì tư thái tốt nhất khiến các phóng viên phía sau dồn tới phía trước để chụp ảnh.
Phóng viên 1: "Thi thiếu phu nhân, có thể gả cho người đàn ông tối ưu nhất thành Giang, có phải là cảm thấy như là trúng ba trăm ngàn sổ xô kiến thiết, giống như không chân thực không?"
"Ừ, không sai biệt lắm."
Phóng viên 2: "Thi thiếu phu nhân, cô cảm thấy nguyên nhân lớn nhất Thi đại thiếu gia cưới cô về nhà là cái gì?"
"Tôi rất xinh đẹp."
Đám phóng viên: "...."
Có thể tự tin như vậy, phụ nữ dám tự tin như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.
Phóng viên 3: "Thi thiếu phu nhân, cô cho rằng ưu điểm lớn nhất của Thi đại thiếu gia là cái gì?"
"Quá hung mãnh!"
Phóng viên 4: "Khuyết điểm thì sao?"
"Quá hung mãnh!"
Phóng viên 5: "Điểm hấp dẫn được cô thì sao?"
"Quá hung mãnh!"
Đám phóng viên bật cười khẽ, đề tài này cũng quá nổi sóng rồi.
Nghe các phóng viên một lời một câu Thi đại thiếu gia, Thi thiếu phu nhân, vẻ mặt Thẩm Minh bắt đầu có biến hóa, sắc mặt trở nên rất kém.
Anh liếc mắt liếc nhìn Thi Vực và Thẩm Chanh bị phần đông phóng viên vây ở chính giữa, đẩy đám người ra....
"Anh ...."
Thẩm Họa nhìn anh ta, khóc đến càng dữ dội hơn, ngay cả giọng nói đều nghẹn ngào rồi.
Thẩm Minh không nói gì, chỉ bước nhanh về phía trước, nâng Thẩm Họa từ trên mặt đất lên.
Nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Thẩm Họa, anh ta nắm chặt nắm tay, nhìn về một hướng khác, trong mắt lóe ra một chút sát khí nồng đậm.
Thẩm Chanh chỉ là không cẩn thận động thân thể sang bên cạnh một chút, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh ta.
Trong một giây ánh mắt giao nhau kia, Thẩm Minh kịp thời dời tầm mắt.
Anh ta vịn Thẩm Họa khập khiễng lên xe, liên tục nhiều lần, mới khởi động xe.
Có thể là bởi vì đầu xe bị hao tổn quá nghiêm trọng, âm thanh phát ra từ động cơ đinh tai nhức óc.
Anh ta vừa giẫm chân ga, âm thanh càng lớn.
Sau khi đám phóng viên nghe được thanh âm này, lần lượt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
"Đó là thiếu gia tiểu thư nhà họ Thẩm, chẳng lẽ các người không có hứng thú?"
Lời của Thẩm Chanh vừa mới rơi xuống, đám phóng viên liền chen lấn tới.
Thẩm Minh vừa quay đầu xe, đã bị hơn mười người phóng viên ngăn chặn đường đi, bất đắc dĩ chỉ có thể đạp thắng gấp để cho xe dừng lại.
"Á!"
Đèn flash chói mắt sáng lên, Thẩm Họa giống như là bị kinh hãi, hét lên một tiếng, che mặt cúi xuống dưới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc