Chọc Giận Bảo Bối - Chương 616

Tác giả: Hề Yên

Sau khi ăn cơm xong, Thi Khả Nhi mang theo hai tên nhóc kia đi sân chơi thiết kế chính trong nhà hàng chơi một hồi, đến khi hai tên nhóc kia kêu mệt, cô mới mang theo hai người rời khỏi nhà hàng.
Đã gần tám giờ, sắc trời có chút tối, đèn đường hai bên đường phố sáng rỡ, ngọn đèn màu vàng ấm chiếu ở trên mặt đường, có vẻ ௱ôЛƓ lung mà thần bí.
Người đi đường chung quanh rất thưa thớt, thỉnh thoảng sẽ có một hai đôi vợ chồng son ôm nhau đi qua, rất nhanh lại hàa nhập vào ở trong màn đêm.
"Nấc ~ thật no nha ...."
Tiểu Thiên Tước xoa bụng nhỏ tròn vo, vẻ mặt thỏa mãn.
Thi Khả Nhi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Vận động gần 40\', cháu vẫn chưa tiêu hóa?"
"Đúng vậy, hệ tiêu hoá của cháu không tốt nha, ăn một bữa no cả đêm." Tiểu Thiên Tước nghiêm trang trả lời.
"Cô út, em trai lừa gạt cô, nó mới không phải ăn một bữa no cả đêm đâu, vừa rồi trước khi ra khỏi nhà hàng nó đã lặng lẽ chạy tới nhà bếp phía sau, ăn trộm tiramisu của người ta ...." Tiểu Ngạo Tước chẳng chút nương tình vạch trần bé.
"Anh dám nói anh không có ư?" Tiểu Thiên Tước không phục phản bác lại.
"Anh ăn, nhưng anh ăn không có nhiều bằng em."
"Nào có ~" Tiểu Thiên Tước bĩu môi, "Em chỉ cắn một miếng thôi chứ bộ."
"Ừ, anh chỉ cắn nửa miếng." Tiểu Ngạo Tước chỉ dùng một giây liền biến thành tiểu phúc hắc.
"Nhưng nửa miếng của anh lớn hơn em!" Tiểu Thiên Tước không chịu thua.
"Mới không có!"
"Chính là có!"
"Mới không có!"
"Anh là anh trai, tại sao không nhường nhịn em ~ "
"Em sớm chút nói câu này anh đã sớm chút nhường em rồi." Tiểu Ngạo Tước bĩu môi, "Được rồi, vừa rồi là anh ăn, là anh ăn nhiều, em chỉ liếm một chút mà thôi, ngay cả hương vị cũng không có nếm đến."
"Hắc hắc." Tiểu Thiên Tước lập tức nở nụ cười, dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Tiểu Ngạo Tước, nói: "Thích anh như vậy nhất ~ "
"Nói năng ngọt xớt." Tiểu Ngạo Tước vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như cũ.
"Khanh khách .... Anh đừng như vậy nha, cùng lắm thì lớn lên em nuôi dưỡng anh thôi!" Tiểu Thiên Tước vui mừng không thôi.
"Ai cần em nuôi." Tiểu Ngạo Tước vẫn lạnh lùng.
"Được rồi em không nuôi anh, vậy anh đến nuôi em."
"Vậy còn không sai biệt lắm."
Đối với hai anh em phúc hắc lại kiêu ngạo này, Thi Khả Nhi tỏ vẻ không nói gì, một giây trước vẫn đang giận dỗi, một giây sau liền buồn nôn thành như vậy.
"Hai đứa...."
Lúc cô đang mở miệng nói chuyện, sau lưng Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đột nhiên nhảy ra một cái bóng màu đen, không đợi người phản ứng kịp, người nọ đã dùng bao tải chụp lên đầu Tiểu Thiên Tước, bỏ toàn bộ thân thể bé vào, sau đó dùng một tay khiêng bé đến trên vai.
"Làm gì vậy?"
"Thả tôi xuống!"
"Ông là ai ...."
Tiểu Thiên Tước không ngừng giãy dụa, nhưng người nọ lại không có một chút phản ứng, khiêng bé bước đi.
Thi Khả Nhi gần như lập tức liền vọt tới, gắt gao níu cánh tay người đàn ông đó lại, cô nhìn anh ta, trong đôi mắt phóng ra lệ khí dọa người.
"Buông thằng bé ra!"
Mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ nguy hiểm.
"Hừ!"
Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, ngay sau đó huýt sáo, rất nhanh, liền có mấy đàn ông thân hình cao lớn tương tự đi tới từ góc tối, từng bước từng bước ép Thi Khả Nhi và Tiểu Ngạo Tước.
"Ngạo Tước không sợ, có cô út ở đây, em trai cũng sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi."
Thi Khả Nhi nói xong, một tay kéo Tiểu Ngạo Tước bên cạnh đến trong иgự¢, che chở thật tốt.
Phản ứng của cô rất trấn tĩnh, dù là lúc đang gặp phải nguy hiểm, cũng vẫn mặt không đổi sắc.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Chính ngay lúc này, mấy người đàn ông khác đột nhiên xông lại, một tay kéo Tiểu Ngạo Tước từ trong иgự¢ Thi Khả Nhi ra, cả quá trình nhanh đến Thi Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tiểu Ngạo Tước cũng bị người khiêng lên.
"Bại hoại, thả tôi ra!"
Tiểu Ngạo Tước dùng sức đánh người đàn ông khiêng bé, càng không ngừng giãy dụa.
"Tên nhóc mày tốt nhất đàng hoàng một chút cho tao, nếu không tao liền không khách sáo với mày nữa." Người đàn ông kia hung dữ cảnh cáo bé.
"Không khách sáo với nó, chỉ dựa vào anh cũng dám?" Ánh mắt Thi Khả Nhi lạnh hẳn đi, nhấc chân liền đá tới trên người tên đàn ông kia.
Người đàn ông kia thấy cô ra tay, theo bản năng muốn tránh đi công kích của cô, đáng tiếc tránh né không kịp, vị trí bụng bị đạp hung ác một cước.
"Ưm...."
Người đàn ông ngược lại hút một hớp khí lạnh, cả người run lên, suýt chút làm rơi Tiểu Ngạo Tước trên vai xuống.
Cũng may Tiểu Ngạo Tước nắm chặt lấy quần áo của anh ta, vậy mới không có rơi từ trên bả vai anh xuống.
Thi Khả Nhi mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay nếu các người dám tổn thương bọn chúng, dù tôi ૮ɦếƭ, cũng sẽ kéo các người làm đệm lưng."
Mấy người đàn ông thấy được sự lợi hại của cô, cũng bắt đầu lui từng bước từng bước về sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Đúng lúc đó, hai người đàn ông chia ra khiêng Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Thi Khả Nhi thấy thế, vội vàng đuổi theo, không ngờ lại bị người dùng gậy gỗ nện đánh vào đầu, trước mặt bỗng tối sầm, cả người liền mất đi tri giác, té ngã xuống đất.
Trước một giây cô nhắm mắt lại, nhìn thấy hai người đàn ông mang Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đi bị một đám người áo đen chặn lại .... Sau đó liền hoàn toàn không có ý thức.
Một đám người áo đen ngăn chặn đường đi của mấy người đàn ông đó, thậm chí không cho đối phương một quá trình thích ứng, liền sử dụng súng chấm dứt mạng của bọn họ.
Súng ngắn trải qua xử lý tiêu trừ âm thanh đặc thù, cho nên dù cho những người này bị bắn ૮ɦếƭ toàn bộ, hiện trường cũng không có một chút hỗn loạn.
Lúc Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước rơi xuống từ trên bả vai người đàn ông bị một phát bắn ૮ɦếƭ, được người áo đen vững vàng tiếp được, tiếp đó bọn họ được cẩn thận thả đến trên mặt đất.
"Cô út!"
"Cô út ...."
Hai tên nhóc kia chưa kịp để ý tới những thứ khác, chạy như bay về phía Thi Khả Nhi.
Người áo đen thừa dịp vào lúc này, nhanh chóng kéo bốn năm người đàn ông ngã trong vũng máu đi, xử lý hiện trường sạch sẽ.
"Cô út, cô tỉnh, cô út, cô đừng ngủ ở chỗ này nha, buổi tối rất lạnh, sẽ cảm mạo...." Trong miệng Tiểu Thiên Tước nói xong lời nghịch ngợm, nhưng đôi mắt lại đẫm lệ như đầm sâu, giống như sẽ khóc lên bất cứ lúc nào, Thi Khả Nhi hôn mê khiến bé vô cùng lo lắng.
"Cô út, cô mệt như vậy có phải là lại thức đêm làm thêm giờ không, về sau có thể đừng để bản thân mệt mỏi như vậy không. Chúng ta không cần làm luật sư nữa được không? Cô út ...." Tiểu Ngạo Tước đung đưa tay Thi Khả Nhi, rõ ràng rất muốn đánh thức cô, nhưng lại lo lắng mình sẽ ầm ĩ đến cô, vì vậy thả động tác cực kỳ nhẹ rất nhẹ.
"Hai vị tiểu thiếu gia không nên gấp gáp, hiện tại chúng tôi lập tức đưa cô ấy đi bệnh viện, xin hai người yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, sẽ không tổn hại các người."
Có người áo đen tỏ rõ lập trường của mình trước, ngay lập tức liền được sự cho phép của hai tiểu thiếu gia.
Thi Khả Nhi được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng làm các kiểm tra liên quan cho cô.
Căn cứ kết quả hiển thị kiểm tra, đầu cô chịu trọng thương, có chấn động não rất nhỏ, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn nữa phải ở lại bệnh viện quan sát.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc