Chọc Giận Bảo Bối - Chương 603

Tác giả: Hề Yên

Xa xa, Thi Khả Nhi nhìn thấy Thi Mị giơ bóng lên cao ra hiệu với mình, cô rất ít khi nhìn thấy một mặt như vậy của anh, cảm giác anh cho người ta vĩnh viễn đều là không ai bì nổi, cao lạnh, kiêu ngạo, khiến người ta khó có thể tiếp cận như vậy.
Thế nhưng một khắc này, anh buông xuống ngụy trang của mình, làm chính mình chân chính một lần.
Thi Khả Nhi cười, nâng cao tay, làm một tư thế "Em yêu anh" với anh.
Ánh mắt hai người va chạm ở giữa không trung, xẹt ra tia lửa, sau khi đối mặt vài giây, liền đều dời đi.
Thi Mị lại câu thông vài câu với những chàng trai kia, dường như những chàng trai kia rất khách sáo với anh, anh nói gì, bọn họ đều gật đầu để bày tỏ đáp lại.
Rất nhanh, liền có một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai, nhìn có vẻ như là trọng tài đi tới.
"Mỹ nữ, có thể mượn điện thoại di động của cô dùng một lát không?"
Bởi vì điện thoại của mình hết pin, Thi Khả Nhi chỉ có thể nghĩ đến tạm thời mượn dùng điện thoại người khác một chút, dù sao chuyện xảy ra đột ngột, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị giấy 乃út.
Không thể vẽ tư thế chơi bóng của anh xuống, vậy thì nhất định phải quay chụp bảo tồn thật tốt.
"Xin lỗi, điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi..."
Hẳn là cô gái này cũng đang chờ bạn trai mình chơi bóng, có thể là cảm thấy có chút nhàm chán, vẫn luôn dùng di động chơi trò chơi, lúc nghe được giọng nói của Thi Khả Nhi, đầu cũng không ngẩng lên chút nào.
Thi Khả Nhi nghe tiếng, khách khí nói một câu "Cảm ơn" với đối phương, liền không nói thêm gì nữa.Ngay tại lúc cô suy nghĩ phải làm sao cho phải, cô gái này để điện thoại di động xuống, lấy từ trong túi xách ra một bình nước, vặn mở nắp bình uống một ngụm.
Bởi vì lúc uống nước phải ngửa đầu, cô gái vừa hay nhìn thấy chính diện Thi Khả Nhi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cô ta đột nhiên đứng lên, vừa mừng vừa sợ hỏi, "Cô, có phải cô là đại luật sư Thi Khả Nhi không?"
Thi Khả Nhi cười lễ phép với cô ta, sau đó trả lời vấn đề của cô ta, "Ừ, là tôi."
"Trời ạ, không ngờ lại thấy người sống, à không đúng, là người thật." Cô gái đó bước nhanh đến trước mặt Thi Khả Nhi, chủ động duỗi tay về phía cô, "Thi luật sư xin chào, tôi là Khương Duyệt, tôi cũng học luật pháp, đã sớm nghe qua đại danh của cô rồi... Cô thật sự rất lợi hại, tôi vẫn luôn rất sùng bái cô...."
Thi Khả Nhi nắm tay với cô ta, sau đó nói: "Thật ra xem chính mình là thần tượng, mới là một biện pháp tốt có thể khiến cho mình trở nên ưu tú hơn."
Kể từ sau khi Thi Khả Nhi về nước, danh tiếng đã lan truyền khắp thành Đô, liền có không ít người ái mộ mộ danh tìm đến, có lúc thậm chí sẽ ngăn ở bên ngoài sở sự vụ, chỉ vì nhìn thấy mặt cô.
Thi Khả Nhi cũng đã sớm thành thói quen, cô không giống như nhân vật công chúng khác, cô không có quan hệ xã hội, cũng không lăng xê, cho dù là đối mặt với người ái mộ nhiệt tình và điên cuồng hơn nữa, cô cũng có thể điềm nhiên đối phó.
Khương Duyệt cảm thấy cô nói rất có đạo lý, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, cô ta muốn số điện thoại của Thi Khả Nhi, nói về sau nếu như có cơ hội hy vọng có thể học tập kinh nghiệm Thi Khả Nhi một chút.
Thi Khả Nhi lưu lại dãy số cho cô ta, cô ta lập tức cầm điện thoại tới đây cho Thi Khả Nhi, nói: "Thi luật sư, điện thoại di động của tôi cho cô mượn dùng, muốn dùng thế nào liền dùng như thế đó, hết pin thì tôi còn có sạc pin dự phòng...."
Thi Khả Nhi nói một câu "Được", sau đó nhận lấy di động, mở chức năng quay phim ra, nhắm ngay camera về phía sân bóng bên kia.
Chính ngay lúc này, "Tút...." Tiếng còi liền vang lên, người trọng tài kia ném bóng lên cao.
Đội viên hai bên tranh bóng, đồng thời vọt lên trên, bắt đầu tranh đoạt kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Mị và vài thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi chia làm một đội, một đội khác là vài người tương đối nhiều tuổi hơn một chút, chiều cao và những phương diện khác đều chiếm ưu thế.
Lúc bóng rổ vừa bị ném ra, Thi Mị tung người nhảy lên, duỗi tay ra, dùng sức đánh một cái, quả bóng không sai không lệch vừa vặn rơi xuống trên tay đội viên của anh.
Sau đó, đội viên rất nhanh dẫn bóng, chạy vào giữa trận tuyến, chọn trúng thời cơ, lại truyền bóng tới trên tay Thi Mị.
Sau khi Thi Mị nhận bóng, ba chân bốn cẳng tiến lên, vững vàng đứng ở dưới rổ.
Đội viên đối phương thấy tình thế không ổn, vội bổ nhào tới phòng thủ.
Đáng tiếc Thi Mị đã đánh bóng ra, khi đội viên đối phương xông đến vừa vặn va vào иgự¢ anh, lui về sau vài bước mới đứng vững thân hình.
Đội viên đối phương chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm bóng, chỉ thấy bóng rổ bắn vài cái ở trên vòng rổ, mới từ từ rớt vào.
"Yeah!"
Mấy nam sinh một đội với Thi Mị hưng phấn nhảy cẫng lên, xiết chặt nắm tay va chạm với đồng đội.
Rất nhanh, đến phiên đối phương phát bóng.
Nhưng bọn họ vẫn sơ sót, bóng mới ra khỏi tay, đã bị Thi Mị một phát ςướק đi, nhảy lên tại chỗ, suất khí ném bóng.
Bóng xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, vào!
Kế tiếp, trạng thái Thi Mị vẫn luôn rất tốt, tốc độ dẫn bóng cũng càng lúc càng nhanh,
Vừa đoạt được bóng, anh ngay lập tức quấn đội viên đối phương, vọt lên trên, chuẩn xác không sai quăng bóng vào vòng rổ.
Hiệp đấu sau, hai đội vẫn anh tranh tôi đoạt như cũ, một số người đã mệt đến không thôi, mồ hôi đầm đìa, chỉ có một mình Thi Mị giống như người không có việc gì.
Anh phóng qua phòng thủ của đội viên đối phương, bước một bước dài, tung người nhảy lên, sau đó tay phải đơn độc cầm bóng rổ lên, vạch ra nửa vòng xinh đẹp, nghiêng thân nện bóng vào vòng rổ!
"Được!"
Các đội viên, lại sôi trào một trận....
Có Thi Mị cùng một đội, như có thần trợ giúp, quăng một vào một, rất nhanh liền giành được thắng lợi.
Thi Khả Nhi chưa bao giờ nhìn thấy Thi Mị đánh thắng bóng rổ, cho nên cô cho là anh sẽ không chơi bóng, ngay tại lúc vừa mới bắt đầu tiến hành chơi bóng, lòng của cô vẫn luôn treo.
Tuy rằng cô biết thân thủ anh rất tốt, nhưng vẫn lo lắng anh không hiểu quy tắc bóng rổ, sẽ bị ngộ thương linh tinh.
Không ngờ, anh lại có thể một mình nghịch chuyển toàn trường, dùng phương thức của mình đến giải thích cái gì gọi là bóng rổ chân chính.
Bất kể là thần thái của anh, vẻ mặt, hay là tư thế, đều hoàn mỹ đến mức làm người ta nghẹt thở.
Đâu giống như là đang chơi bóng rổ chứ, đây rõ ràng chính là một trận diễn người mẫu hoàn toàn mới, người đàn ông ba trăm sáu mươi độ không góc ૮ɦếƭ kia, mặc kệ nhìn thế nào, đều tìm không ra một chút tỳ vết nào.
Nghĩ đến lời đã nói vừa rồi ở trên xe, Thi Khả Nhi liền cảm thấy rất buồn cười.
Cô ở trước mặt anh khen bạn học nam ở trung học đệ nhất dáng dấp đẹp trai, là nam thần, hơn nữa còn rất biết chơi bóng rổ.
Thật ra người đàn ông dáng dấp đẹp trai chân chính, là nam thần của cô, hơn nữa còn rất biết chơi bóng rổ, là anh của cô mới đúng, hoàn toàn sẽ không có người có thể so sánh được.
Trên người anh thật giống như mang theo danh tiếng lóa mắt, hấp dẫn tầm mắt mọi người bên cạnh, đương nhiên cũng bao gồm cả cô.
Thi Khả Nhi cười cười, cầm di động nhấn hình email, gửi đoạn video vừa quay kia đến trong email của mình, sau đó xóa bỏ bản chính, trở lại lưu giữ trống rỗng lại.
Cô trả điện thoại cho cô gái tên Khương Duyệt kia, nói cám ơn, còn đáp lại yêu cầu của Khương Duyệt, dùng 乃út trên tay ký tên của cô.
Liếc nhìn về phía Thi Mị, Thi Khả Nhi nhíu nhíu mày, ngay sau đó đi chân trần bước nhanh đến quầy bán quà vặt bên cạnh sân bóng rổ, mua một bình nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc