Chọc Giận Bảo Bối - Chương 597

Tác giả: Hề Yên

"Tại sao...."
Giọng nói Tiễn Hạo run rẩy rất lợi hại, bởi vì sợ, cũng bởi vì khủng hoảng, lăn lộn ở trên thương trường bao nhiêu năm qua, người muốn hại anh ta rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có một ai có thể chân chánh gần gũi thân thể của anh ta, không ngờ sẽ thua bởi một người không hề lui tới, thậm chí là trên tay người không có bất kỳ liên quan gì.
Người anh ta tìm tới, bị thương, bị giết, mà hiện tại tánh mạng anh ta cũng khó giữ nổi, là sinh hay là ૮ɦếƭ, đã không phải là anh ta có thể khống chế được rồi.
Cuối cùng Thi Mị thu hồi tầm mắt, hờ hững quét mắt liếc nhìn Tiễn Hạo.
"Bởi vì anh đắc tội người phụ nữ của tôi."
Anh giơ môi mỏng lên, cười như không cười, nói mỗi một chữ đều có lực độ, và khát máu tàn nhẫn như vậy.
"Phụ nữ của anh là ai, tôi đắc tội người phụ nữ của anh khi nào...."
Dù thế nào Tiễn Hạo cũng không ngờ, người phụ nữ mà mình từng nhục nhã ở bên ngoài toà án trước mặt mọi người chính là mồi dẫn lửa tổn thương của anh.
Nếu như không phải anh ta nói câu "Nhìn dánh dấp mày coi như có vài phần tư sắc, này nếu bán ra ngoài, nhất định có thể kiếm được một số lớn, không bằng như thế này đi, mày cũng đừng làm luật sư nữa, tao giới thiệu cho mày một công việc đứng trám, một đêm kiếm ba năm ngàn là không thành vấn đề." với Thi Khả Nhi, có lẽ anh ta sẽ không rơi xuống mức thảm như vậy.
"Phụ nữ của tôi là ai không tới phiên anh hỏi, càng không tới phiên anh biết." Ánh mắt Thi Mị đột nhiên lạnh xuống, chảy ra một đạo ánh sáng lạnh hại người, "Anh chỉ cần nhớ kỹ một câu, người họ Thi, mặc kệ nam hay nữ, già hay trẻ, đều không phải là người anh có thể đắc tội được."
"Họ Thi kia...." Cuối cùng Tiễn Hạo ý thức được gì đó, anh giơ tay chỉ một hướng khác bên ngoài toà án, thấp thỏm lo âu mở miệng: "Cô ta.... vị luật sư đó, là phụ nữ của anh?"
Chuyện khác anh ta không biết, nhưng cô ta họ gì thì anh lại nhớ rất rõ ràng, cô.... Họ Thi!
"Sao, anh có ý kiến?" Thi Mị lười biếng vuốt vuốt nhẫn trên ngón tay, nhìn động tác như không cẩn thận, ưu nhã giống như là một người vương tử cao quý, giữa phong cách lẫn cử chỉ hiển lộ ra cao quý rõ ràng, trên người dường như mang theo một tầng tia sáng chói mắt.
"Không dám, không dám...." Cho dù có ý kiến, sợ rằng Tiễn Hạo cũng không dám nói ra, bởi vì không có gì càng quan trọng hơn bảo trụ mạng của mình.
"Là anh nói phụ nữ tôi không giống kẻ có tiền?" Thi Mị hơi híp con ngươi lại, giọng điệu dửng dưng.
"Tôi.... Thật ra tôi không có ý đó, tôi chỉ là...." Tiễn Hạo ấp úng, không biết nên giải thích thế nào, bởi vì vừa rồi anh ta đúng là đã nói như vậy.
Hiện tại anh ta mới hiểu được, tại sao lúc mình nghi ngờ cô không có mấy trăm vạn, cô sẽ lạnh nhạt nói cô thật sự không có mấy trăm vạn, nhưng cô có mấy trăm tỷ.
Lúc ấy anh cho rằng cô chỉ là thuận miệng nói, không ngờ cô nói thật sao.
"Là anh nói muốn giới thiệu phụ nữ của tôi đi đứng trạm?" Thi Mị híp con ngươi càng sâu, khóe miệng của anh gợi nụ cười lên, nụ cười cũng không đạt tới đáy mắt, so với lúc nổ S***g lúc trước, giờ khắc này anh ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy càng thêm khát máu vô tình.
Tiễn Hạo dùng sức lắc đầu, liều mạng lắc đầu, anh ta cũng không dám thừa nhận, lại không dám phủ nhận, bởi vì anh ta biết rõ làm như vậy sẽ có kết cục gì.
Thi Mị nhẹ lướt mắt nhìn anh, thu liễm ý cười, trở nên lạnh lùng mà tàn nhẫn: "Cửa nát nhà tan và tài sản tan hết, anh tự lựa chọn một thứ. Vợ và con gái anh ai thích hợp làm tiểu thư đứng trạm hơn, cũng do anh tới quyết định. Nhắc nhở anh một câu, nếu như anh không làm ra lựa chọn, hai người đều muốn khó giữ được."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tôi chọn cửa nát nhà tan, tôi chọn để vợ của tôi đi đứng trạm!" Tiễn Hạo gần như không hề nghĩ ngợi liền thốt ra, cửa nát nhà tan và tan hết tài sản, anh ta chọn phía trước, vợ và con gái ai thích hợp đứng trạm hơn, anh ta cũng chọn phía trước.
Đối với Tiễn Hạo mà nói, sau này Trương Nga trôi qua là tốt hay xấu cũng không có quan hệ gì với anh ta, sau vụ kiện hôm nay thì quan hệ hôn nhân của anh ta và cô cũng đã hoàn toàn kết thúc, về sau cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, tất cả đều không thể làm chung.
Ly hôn với cô ta thì đã xem như là cửa nát nhà tan, cô ta đi đứng trạm, hoặc là đi bồi R*ợ*u bán mình, đều không có quan hệ gì với anh ta.
"Ừ, rất tốt." Thi Mị vỗ bàn tay, rõ ràng là một động tác rất tùy tiện, lại làm cho người ta có một loại mỹ cảm khác, anh tựa như hàng mỹ nghệ được nhà nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ ra, rất hoàn mỹ, mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân đều không tìm ra chút tỳ vết nào.
"Lần này anh hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi đã trúng một S***g của anh, lại làm ra quyết định theo lời của anh. Cùng lắm thì tôi cam đoan với anh, về sau nếu tôi gặp được luật sư Thi liền lập tức đi đường vòng, tuyệt không xuất hiện ở trước mặt cô ấy, làm bẩn ánh mắt của cô ấy...." Tiễn Hạo vội vã muốn thoát thân, cho nên chỉ có thể chịu thua.
"Có thể." Thi Mị giơ môi mỏng lên, khóe môi mang theo nụ cười có một chút thâm ý.
Tiễn Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết vấn đề xuất phát từ đâu, liền hỏi anh, "Anh, anh thật sự chịu bỏ qua cho tôi ư?"
Thi Mị không nói gì, xoay người ý bảo thủ hạ đi lên xe thể thao của anh ta lấy máy tính bảng xuống.
Ngay tại lúc Tiễn Hạo cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, Thi Mị chính là thủ hạ cầm máy tính bảng tới, dùng hai tay dâng lên đến tay của anh.
Thi Mị nhận máy tính bảng, ấn phím mở máy, ngón tay khớp xương rõ ràng nhuần nhuyễn trợt ở trên màn hình, mở file hình ảnh mới lập kia.
Ngón tay suông dài tại điểm nhẹ trên màn hình một chút, ảnh chụp một người phụ nữ bị phóng đại gấp mười lần.
Thi Mị đưa máy tính bảng về phía Tiễn Hạo, Tiễn Hạo liếc nhìn liền nhận ra người phụ nữ trên tấm ảnh, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, tay bị trói sau lưng nắm chặt hai lòng bàn tay lại, anh mở miệng chất vấn: "Anh đây là có ý gì ...."
"Không có ý gì, tôi chỉ là nghe nói, ông chủ Tiền kim ốc tàng kiều, không chỉ có một người vợ là Trương Nga, còn có một đứa con gái riêng mười sáu tuổi." Trong mắt Thi Mị mang ý cười, ung dung thản nhiên nói xong.
Sau khi nói xong, anh tiện tay quăng máy tính bảng sang một bên. Thủ hạ thấy thế, gần như phản xạ có điều kiện đưa tay đón, cũng may phản ứng đủ nhanh chóng, lúc này mới vững vàng tiếp được máy tính bảng.
"Mày lại có thể điều tra tao!" Cuối cùng Tiễn Hạo có sức lực đàn ông nên có, cuồng loạn rống lên về phía Thi Mị: "Dùng thủ đoạn không đứng đắn đi điều tra việc riêng của người khác là phạm pháp, chẳng lẽ Thi thiếu gia mày không biết sao? Lại sẽ vì một người phụ nữ mà làm chuyện như vậy!"
"Sao, anh không phục?" Thi Mị khẽ cười một tiếng, rõ ràng đang cười, nhưng cao thấp quanh thân lại tản ra lệ khí trí mạng nhất, khiến lòng bàn chân người ta phát lạnh.
Tiễn Hạo cho rằng sau khi Thi Mị để anh ta làm lựa chọn như vậy liền bỏ qua cho anh ta, nhưng sự thật chứng minh anh nghĩ sai rồi, bởi vì đây là một cái bẫy anh bày ra, cố ý dụ dỗ anh ta nhảy vào trong cạm bẫy.
"Mày đã làm tuyệt tình như thế, vậy tao cũng không cần phải khách khí với mày nữa! Hôm nay tao liều mạng với mày!"
Khi một người tức giận tới cực điểm, thường sẽ làm ra cử động liều mạng, Tiễn Hạo giống như nổi điên đánh lên người Thi Mị, nhưng ở trước một giây sắp ***ng vào Thi Mị, bị thủ hạ Thi Mị dùng một cước hung hăng đá văng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc