Chọc Giận Bảo Bối - Chương 59

Tác giả: Hề Yên

Đi ra từ trong phòng bệnh, Thẩm Chanh bước nhanh đi đến đầu hành lang.
Tính cảnh giác của cô rất mạnh, vừa ra khỏi phòng bệnh liền phát hiện có người theo dõi phía sau, vì vậy bước nhanh hơn.
Cô nhanh, người phía sau cũng mau.
Cô chậm lại, người phía sau cũng chậm lại theo.
Trong hành lang trống trải, tiếng bước chân dồn dập có vẻ hơi đột ngột.
Đi đến cầu thang một tầng lầu, cô lưu loát xoay người ở một lối ra an toàn, dùng lưng chống đỡ cửa, lúc đi vào, cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn quét bốn phía.
Trên hành lang, không có một bóng người.
Người vẫn luôn đi theo phía sau cô, giống như ẩn núp quan sát bất cứ lúc nào.
Thậm chí Thẩm Chanh có thể cảm nhận được, ở chỗ nào đó, có một đôi mắt mang theo địch ý, đang nhìn mình chằm chằm.
Cô nheo con ngươi lại, xoay người nhanh chóng đi vào lối đi an toàn, thuận tay khóa cửa lại.
Bước nhanh đi qua một đường hành lang, ở chỗ quầy y tá, cô chen vào thang máy, ấn phím T1 phía dưới.
Một loạt động tác này, nhanh đến kinh người.
Có lẽ ngay từ sáu năm trước, cô liền luyện thành một thân năng lực bách độc bất xâm.
Cho dù là vào lúc gặp phải nguy hiểm, cũng không sợ hãi chút nào, trầm tĩnh đối phó.
Người trong thang máy không nhiều lắm, ngoại trừ người nhà hai bệnh nhân, chính là một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Thẩm Chanh đứng ở gần nhất, nữ bác sĩ đứng ở bên cạnh cô, trong tay bưng một cái khay, bên trong là một chút nước sát trùng và bông băng.
Chỉ là vừa liếc nhìn nữ bác sĩ, Thẩm Chanh liền phát hiện đầu mối.
Bệnh viện có quy định rõ ràng, bác sĩ trong thời gian làm việc không được đeo bất kỳ đồ trang sức nào.
Thế nhưng nữ bác sĩ này, rõ ràng đang đeo một nhẫn kim cương giá trị không rẻ, và vòng tay ròng vàng.
Thẩm Chanh bắt đầu cảnh giác lên, bởi vì đứng ở bên cạnh cô chính là một bác sĩ giả.
Nói cách khác, người phụ nữ này rất có khả năng là sát thủ kẻ thù phái tới.
Đinh....
Cửa thang máy vừa mới hé mở một đường nhỏ, Thẩm Chanh đã một nghiêng người chen ra ngoài.
Đợi cho cửa thang máy mở ra, lúc nữ bác sĩ đi ra từ bên trong, chỉ thấy một bóng người thoáng qua ở cửa bệnh viện, ngay sau đó biến mất không thấy nữa.
Nữ bác sĩ trực tiếp ném khay đựng thuốc chữa trị ở bên trong vào thùng rác, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Một chỗ hẻo lánh bên cạnh bệnh viện, Thẩm Chanh kề sát thân thể ở trên tường cao, thăm dò nhìn về phía bệnh viện.
Nữ bác sĩ chụp hụt đuổi theo ra từ bệnh viện, nhìn quanh khắp nơi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, liền vội vàng rời đi.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, dựa đầu vào trên tường, hít sâu một hơi ....
Nhìn trời, cô bất giác cong khóe môi lên.
Cô dưới ánh mặt trời, giống như là một bông tường vi nở rộ xinh đẹp, bên trong xinh đẹp mang theo thần bí.
Cô khép mắt lại.
Đủ chuyện sáu năm trước, bắt đầu thả những pha quay chậm về trong đầu cô....
"Chỉ hai tên tiểu tạp chủng chúng mày cũng xứng làm người thừa kế nhà họ Thẩm tụi tao? Nực cười! Dù người nhà họ Thẩm ૮ɦếƭ hết cũng không tới phiên chúng mày!"
"Coi như ông cụ lập di chúc thì thế nào? Chúng mày phải có mệnh hưởng thụ mới được!"
"Hôm nay, sẽ tiễn một nhà chúng mày quy thiên!"
Có lẽ, sinh ra ở trong nhà quyền quý, liền nhất định sẽ có một màn gió tanh mưa máu.
Thẩm Chanh chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng lại cười đến rất vui vẻ.
Cô đã nhớ không rõ rồi...
Nhớ không rõ năm đó đã trốn khỏi trong trận hỏa hoạn đó như thế nào....
Cũng nhớ không rõ lúc ấy tận mắt thấy mẹ bị đốt ૮ɦếƭ tươi có sụp đổ hay không.
Càng nhớ không rõ ngày mang theo em trai trọng thương và cha đông trốn tây nấp, là đã sống như thế nào.
Nhớ không rõ, đều nhớ không rõ rồi...
Một trận cảm giác choáng váng, đột ngột cuốn tới.
Đột nhiên khó chịu, khiến cho Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, cái trán chảy ra chút chút mồ hôi rịn.
Cô dùng tay vịn vách tường, vốn định ổn định thân thể lảo đảo muốn ngã của mình, nhưng hai tay đột nhiên mềm nhũn, thân thể của cô cũng theo đó mà mất đi sức lực.
Sau đó, trước mặt cô bỗng tối sầm, không còn tri giác nữa.
Ngay trước một giây cô ngã xuống, một bàn tay to lớn kịp thời ôm eo của cô, thuận tiện kéo cô vào trong ***.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ té xỉu ở trong lòng mình, đôi mắt mê người đen lạnh như hàn đàm, mơ hồ tản ra hơi thở nguy hiểm.
Dường như chỉ là một ánh mắt, liền có thể đưa người vào chỗ ૮ɦếƭ.
Anh ở phía sau, mười hộ vệ áo đen đứng thẳng tắp.
Nhìn thấy anh ôm eo Thẩm Chanh, một người trong đó cung kính dò hỏi: "Thiếu gia, bây giờ về dinh thự phải không?"
"Ừ." Lạnh lùng quăng xuống một chữ, Thi Vực sải bước chân.
Vệ sĩ thấy thế, lập tức đuổi theo.
Nhưng Lãnh Vực đột nhiên dừng bước quay đầu lại, lạnh giọng mở miệng, "Xử lý bệnh viện bên kia xong chưa?"
"Thưa thiếu gia, đã xử lý thỏa đáng, mười phút trước, đã an bày em vợ thiếu gia vào bệnh viện khác, hơn nữa đã phái người bảo vệ 24 tiếng đồng hồ."
"Ừ."
Vệ sĩ giống như sớm đã quen với sự lạnh lùng của anh, trực tiếp tiến lên mở cửa xe thay anh.
Thi Vực bế Thẩm Chanh lên xe, ôm vào trong ***, căn dặn tài xế lái nhanh một chút.
Tài xế không dám chậm trễ, lập tức tăng tốc độ của xe.
Trung tâm thành phố Giang, khu vực tất đất tất vàng, là nơi tọa lại dinh thự nhà họ Thi.
Diện tích kiến trúc kia, cao tới ba ngàn mét vuông.
Nghe nói, ban đầu lúc xây dựng khu nhà cao cấp này, bởi vì chiếm diện tích quá rộng, chính phủ ra mặt can thiệp, thậm chí nhiều lần ngăn cản.
Nhưng sau đó, chuyện này lại đột nhiên không được quan tâm tới nữa
Sau khi một thời gian dài, tin tức chủ nhân dinh thự nhà họ Thi tài cao thế lớn, một tay che trời, trải rộng đầu đề các tờ báo lớn, tạp chí, Internet.
Vì vậy, chỉ cần nhắc tới dinh thự nhà họ Thi ở thành Giang, gần như tìm không ra một người không biết đến.
Đến cả người hầu nhân viên an ninh làm việc ở dinh thự nhà họ Thi, đều sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.
Ở trong hoàn cảnh công việc xa hoa lộng lẫy giống như hoàng cung, lại không bị quản chế, đương nhiên là có mặt mũi.
Nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, bảo an đầu tiên là mở cửa chính dinh thự ra, sau đó lui về bên cạnh, cung kính đón chiếc xe sang trọng có giá trị ngàn vạn vào.
"Ôi chao, cóc xe tiến vào, có biết là ai không?"
Cách đó không xa, nữ hầu đang cắt tỉa hoa cỏ nhìn thấy xe Thi Vực tiến vào, không nhịn được quay đầu hỏi người bên cạnh.
"Ai? Cô cũng không phải là mới tới, sao ngay cả xe của thiếu gia cũng không nhận ra hả! Thấy không, bảng số xe là bốn số tám."
"À à, thì ra chiếc xe này là của thiếu gia! Xe đẹp như vậy, chắc hẳn giá trị mấy chục vạn đi?"
"Hứ! Xe của thiếu gia rẻ nhất cũng là mấy trăm vạn, chỉ chiếc xe vừa chạy qua kia, đã là tám con số...."
"A, tám con số ...." Mỗ nữ hầu đếm đầu ngón tay, "Một mười trăm vạn .... Mười vạn, trăm vạn ...."
"Ây da trời ạ! Mua chiếc xe mấy ngàn vạn! Hu hu, quá đáng sợ rồi..."
Một nữ hầu khác liếc cô ta một cái, "Không ngạc nhiên, về sau thấy xe nổi tiếng xe sang trọng nhiều, sẽ quen thôi."
"Thật sự là chỉ có kẻ có tiền mới bỏ được nhiều tiền như vậy để hưởng thụ, loại người hạ đẳng giống như chúng ta, dù không ăn không uống nữa vay mượn nặng lãi, cũng mua không được một cái bánh xe."
"Các người thôi đi, cũng đừng ở đằng kia cảm thán nữa, nếu không làm nhiều chuyện tốt hơn đi, xem thử kiếp sau có thể đầu thai tốt không...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc