Chọc Giận Bảo Bối - Chương 587

Tác giả: Hề Yên

Cuối cùng Thi Mị cũng chịu bỏ qua cho cô, chỉ là lúc anh buông cô ra không quên cảnh cáo cô: "Về sau không cho phép thảo luận với người khác vấn đề tương tự, nếu không người nào thảo luận với em, anh sẽ khiến người đó tàn phế."
Thi Khả Nhi xuống người anh, sau đó hỏi anh, "Vậy người khác muốn thảo luận với em thì sao?"
Thi Mị vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mới dửng dưng phun ra một câu: "Kết cục giống nhau."
Thi Khả Nhi: "Anh, anh cảm thấy người khác muốn nói gì làm gì, là em có thể điều khiển sao?"
Thi Mị lạnh lùng nói: "Anh quản em nhiều như vậy."
"À." Thi Khả Nhi qua loa một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn mảnh nhỏ thức ăn rải rác tứ tung, ra vẻ mất mát nói: "Dù sao cũng không thể ăn, chúng ta đi thôi."
Cô nói xong liền xoay người qua, không ngờ lại bị Thi Mị bắt lấy tay kéo trở về, anh cưỡng chế ấn bờ vai của cô để cô ngồi xuống, sau đó gọi ông chủ tới, lại gọi mấy phần tôm và một chút món ăn khác.
Mặt đất rất nhanh được người xử lý sạch sẽ, sau khi người chung quanh nghị luận một phen, đại khái là cảm thấy có chút nhàm chán, liền thôi.
Khi món ăn vừa được bưng lên, điện thoại Thi Khả Nhi liền vang lên. Thấy là khách hàng gọi điện thoại tới, vì vậy tìm một chỗ yên tĩnh nhận nghe.
Nói với đối phương khoảng mười phút đồng hồ mới kết thúc cuộc nói chuyện, lúc trở lại trên vị trí liền phát hiện, trong dĩa trên bàn đổ đầy tôm đã lột vỏ.
Mỗi con tôm đều bị bỏ đi phần đầu và đuôi, xử lý đến vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết người bóc tôm rất để tâm.
Thi Mị vẫn đang bóc tôm, hành động của anh ưu nhã mà không mất sự cao quý, rõ ràng đang làm một chuyện rất tục khí, nhưng vẫn cao quý giống như vương tử.
Thi Khả Nhi ngồi xuống, nhìn anh cười một hồi, đến khi Thi Mị xử lý tốt con tôm cuối cùng, cô mới nói: "Đàn ông nghiêm túc có sức quyến rũ nhất."
Vẻ mặt Thi Mị không có bởi vì lời của cô mà sinh ra một chút thay đổi, anh ung dung thản nhiên lau tay sạch sẽ, sau đó nói: "Mau ăn đi."
Thi Khả Nhi không nói gì thêm nữa, cầm đũa gắp con tôm lên, đưa tới bên miệng của anh, "Anh trước cắn một miếng."
Thi Mị cắn một miếng, ưu nhã nhai hai cái rồi nuốt xuống. Lúc này Thi Khả Nhi mới thu tay về, thả nửa con tôm còn lại vào trong miệng.
Mới thời gian một ngày, tình cảm giữa hai người liền có đột phá mới, lúc ở cùng nhau, giống như tuy hai mà một rồi.
Tối hôm nay Thi Khả Nhi ăn rất nhiều, cuối cùng lúc ăn không vô nữa cô giao nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này cho Thi Mị, Thi Mị cũng rất nể mặt cô. Chịu ăn chút thức ăn cô ăn còn dư lại đó.
Lúc rời khỏi tiệm Lỗ Vị thì trời vừa rạng sáng, trước khi đi Thi Mị tính tiền thay tất cả những người ăn tối nay, tốn hơn chín nghìn đồng.
Mà hơn chín nghìn đồng với anh mà nói hoàn toàn không tính là gì, uống ít một chai rượu đỏ lâu năm là có thể tiết kiệm rất nhiều hơn chín nghìn đồng để cho người khác hưởng thụ vui vẻ rồi, cho nên anh rất sẵn lòng dùng cách này đến dỗ dành Thi Khả Nhi vui vẻ.
Đi ra tiệm Lỗ Vị vẫn chưa tới mười mét, Thi Khả Nhi liền ôm bụng ngồi xổm xuống. Cả khuôn mặt đều nhăn lại một chỗ, "Ăn quá no rồi,.... Anh, em không đi nổi nữa..."
Một đêm vào nhiều năm trước, cô cũng là ăn vạ như thế này, vừa đi ra từ bên trong liền ngồi xổm trên mặt đất kêu no bụng, dù thế nào cũng không chịu đi nữa.
Khi đó lúc đầu anh không có ý định để ý cô, chậm chạp đợi không được cô lên xe, anh mới bước xuống xe nhìn cô, kết quả cô ôm bắp đùi của anh làm nũng, anh chỉ đành thỏa hiệp, bế cô lên xe.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Mị biết Thi Khả Nhi là đang cố ý ăn vạ, vì vậy liền không quan tâm cô, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong xe, buộc dây an toàn rồi mới quay đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng mở miệng: "Không đi?"
"Đi không nổi." Thi Khả Nhi còn ngồi xổm trên mặt đất, không có ý định muốn đứng dậy.
"Vậy chừng nào em có thể đi lại gọi điện thoại cho anh." Thi Mị nói xong, khởi động xe.
"À." Thi Khả Nhi lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó liền không có sau đó ....
Thi Mị thật sự lái xe ra ngoài, chỉ là lúc anh lái ra khoảng 500m xa, liền quẹo xe trở về.
Lần này anh trực tiếp dừng xe ở trước mặt Thi Khả Nhi, dựa cánh tay vào trên cửa kính xe, mắt nhìn xuống cô từ trên cao: "Hỏi lại em lần nữa, có đi hay không."
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lúc nói ra từ trong miệng của anh lại như là đang tự thuật một loại chuyện không liên quan đến mình.
Lạnh nhạt như vậy.
Thi Khả Nhi nghiêng mặt qua một bên không để ý tới anh.
Ở trước mặt người ngoài, cô là một đại luật sư cao ngạo thanh cao, hiếm khi có một mặt tính trẻ con như vậy.
Nhưng mỗi lần ở trước mặt Thi Mị, cô liền dỡ xuống ngụy trang của mình, biểu hiện bộ dáng nhu nhược nhất của mình ở trước mặt anh.
Cuối cùng vẫn là Thi Mị thua, anh bước xuống từ trên xe, lạnh giọng nói một câu "Phiền toái", liền tiến lên một phát bế Thi Khả Nhi ngồi xổm trên mặt đất lên.
Vừa bị anh bế lên, Thi Khả Nhi liền vươn tay ôm cổ của anh, sau đó cười xấu xa: "Sự thật chứng minh anh đây là rất quan tâm em."
Thi Mị không nói gì, lạnh mặt ôm cô đến bên cạnh xe, đưa tay mở cửa xe, không khách khí nhét cô vào chỗ ngồi phía sau.
Bịch một tiếng, cửa xe bị anh đóng mạnh lại.
Trên đường lái xe trở về thành phố, Thi Khả Nhi lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ, xe đã dừng ở dưới lầu nhà cô.
Cô cầm túi xách xuống xe, cởi mở sảng khoái phất tay với Thi Mị, "Anh, ngủ ngon!"
Thi Mị ừ một tiếng, đổi đầu xe ngay tại chỗ.
Nhìn xe của anh dần dần đi xa, dung nhập vào trong dòng xe cộ, Thi Khả Nhi mới chậm rãi giương khóe môi lên.
Trên sách từng nói, chuyện lãng mạn nhất không phải nói anh yêu em, cũng không phải nghe anh nói anh yêu em, mà là có thể ở cùng nhau trải qua vô số đêm, cho đến già cũng không chia xa.
*
Sáng ngày hôm sau, Thi Khả Nhi quang vinh đăng lên trên đầu tạp chí tuần san lớn
Tựa đề trang đầu hoặc là « Thi Khả Nhi - Tiểu thư nhà họ Thi cũng chẳng phải con ruột, thân phận chân thật có thể càng cường đại hơn » , hoặc là « Đại luật sư Thi Khả Nhi công khai tình yêu với anh trai Thi Mị, thì ra là anh em không có quan hệ máu mủ» .
"Sư phụ, chị nói sao những thứ truyền thông này lại thất đức như vậy chứ? Loại này tin tức giả này, lại có thể lấy ra đăng trang đầu!" Ngụy Thâm Thâm tức giận bất bình vo báo chí thành một đoàn ném vào trong thùng rác, nói: "Sư phụ, nếu không chúng ta thu thập chứng cớ khởi tố những người thường có hành vi không đạo đức này, kiện bọn họ."
Đổi ngược lại, Thi Khả Nhi liền có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một phần văn kiện, vừa lật xem vừa nói: "Bọn họ viết như thế nào là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận công việc là được rồi."
"Nhưng những người kia thật không có tiết tháo, nói sư phụ không phải con cháu ruột nhà họ Thi thì thôi, vậy mà còn nói chị và anh của chị ở cùng nhau!" Ngụy Thâm Thâm vẫn có chút tức giận.
Thi Khả Nhi ngẩng đầu hờ hững liếc cô ấy một cái, đưa một bản tài liệu cho cô ấy, "Cầm lấy đi sao chép hai phần, buổi chiều lên toà cần dùng."
"Sư phụ ...." Ngụy Thâm Thâm còn muốn nói điều gì, nhưng khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt của Thi Khả Nhi, liền thức thời ngậm miệng, nhận tư liệu đáp lại một tiếng, "Đã biết."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc