Chọc Giận Bảo Bối - Chương 579

Tác giả: Hề Yên

"Em yêu thích anh nha, vừa rồi cũng đã nói, là yêu thích anh cực kỳ lâu rồi." Thi Khả Nhi thản nhiên đối mặt, bởi vì vừa rồi cô quả thật từng nói như vậy, mà ngày hôm sau tỉnh lại ở trên giường anh sau thọ yến của ông nội vào mấy năm trước, anh cũng từng nói với cô, cô từng nói thích anh.
Đây vốn cũng không phải là bí mật gì, vậy có gì hay mà phải giấu diếm.
Vừa rồi sở dĩ cô sẽ hỏi anh xác nhận cô có từng nói lời gì khác hay không, là lo lắng mình nói ra quá nhiều bí mật, bị anh nhìn trộm được trong lòng.
Thi Mị cúi đầu tiến gần sát mặt của cô, vào lúc muốn chạm vào chóp mũi của cô thì dừng lại, thấp giọng nói: "Em còn nói em rất nhớ nhung lúc còn bé."
"Em rất nhớ nhưng lúc còn bé." Không biết anh muốn biểu đạt cái gì, cho nên Thi Khả Nhi chỉ có thể trả lời thuận theo lời của anh.
"Không phải em nói thì anh cũng đã quên, lúc ba tuổi em làm rớt khăn lụa xuống trong đài phun nước, là anh nhặt lên thay em."
"À, thì ra em còn nói những chuyện này, nhưng cũng không có gì, chuyện xảy ra ở trên người em dù qua thêm hai mươi năm, em cũng có thể còn nhớ rất rõ ràng." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thi Khả Nhi lại không nghĩ như vậy, bởi vì cô thật sự không hiểu rõ tại sao mình sẽ nói những chuyện lông gà vỏ tỏi này cho anh biết.
Thi Mị đưa tay P0'p cái mũi của cô một chút, cười: "Em còn nói lúc năm tuổi bị người khi dễ, anh ra mặt thay em, kết quả quỳ mái ngói vỡ cả đêm."
"Lúc em tám tuổi, làm mất bản vẽ dự thi, em tìm cả đêm, cuối cùng là anh tìm bản vẽ về giúp em...."
"Lúc em mười ba tuổi, dì cả đến, lúc ấy tuổi nhỏ u mê không biết, cho rằng sẽ chảy máu tới ૮ɦếƭ. Khóc suốt cả một buổi tối."
Thi Khả Nhi ngắt lời anh: "Là anh phổ cập tri thức sinh lý cho em, còn đi mua băng vệ sinh cho em, dùng ban ngày, dùng ban đêm, còn có loại dài hơn..."
Thật ra nghe anh nói nhiều như vậy cô cũng ý thức được, lần đó say R*ợ*u, có lẽ cô đã không hề giữ lại nói ra bí mật chôn dấu trong lòng mình.
Nói cách khác, trải qua lần say R*ợ*u kia, anh đã biết tâm tư của mình đối với anh.
Thi Khả Nhi đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, xưa nay, cô liều mạng khắc chế mình, áp chế cảm tình của mình không biểu lộ ra với anh, chính là lo lắng bị cự tuyệt, cho nên cô không đi giải thích một câu "em thích anh" kia.
"Thi Khả Nhi, anh cũng biết rõ em yêu thích anh cực kỳ lâu rồi." Nụ cười Thi Mị trở nên càng thêm thâm trầm, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cô, thay cô vén đầu tóc rối bù đến sau tai.
Thi Khả Nhi chưa bao giờ thấy anh ôn nhu như vậy, giương môi ấm áp như gió tháng ba, rất ấm áp.
"Em muốn nghe không phải một câu này." Cô lên tiếng, cuối cùng nghiêm túc.
"Vậy em muốn nghe anh nói gì?" Thi Mị giương môi vẽ ra một nụ cười quyến rũ, giọng nói của anh rất từ tính, dường như có thể làm cho người say mê.
"Anh cũng biết." Rốt cuộc cũng có thể không đè nén lòng của mình nữa, Thi Khả Nhi đột nhiên cảm thấy thật dễ dàng, dù không thể ở bên nhau, cô cũng cảm thấy đủ rồi, ít nhất anh biết cô yêu anh.
"Người phụ nữ ngu xuẩn." Thi Mị đột nhiên đưa tay ôm eo của cô, một tay kéo cô từ trên bàn lên, ôm chặt vào trong lòng, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Vào lần đầu tiên em nói yêu thích em đã rất lâu, trong nội tâm của anh liền dọn ra một vị trí cho em. Thi Khả Nhi, anh cũng thích em, cũng thích em rất rất lâu rồi."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thẩm Chanh về đến nhà, mới vừa lên lầu mở cửa phòng ngủ ra, đã bị người kéo một phát vào trong lòng, cả quá trình đều quá nhanh, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng.
"Bà xã...."
Bên tai truyền đến giọng nói mờ ám, bên trong sâu lắng lại mang theo vài phần hương vị khàn khàn gợi cảm.
"Anh uống bao nhiêu R*ợ*u?" Thẩm Chanh ngửi được trên người Thi Vực có một cổ mùi R*ợ*u nồng đậm, liền ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Không nhiều lắm, chỉ một chai R*ợ*u đỏ." Thi Vực nói xong, đưa tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn môi cô một cái, sau đó chuyển qua bên tai cô nói: "Kể từ khi có em, liền càng ngày càng chán xã giao, uống một ly liền say."
"Chỉ biết lời ngon tiếng ngọt." Thẩm Chanh đẩy anh ra, xoay người đi đến tủ quần áo tìm đồ ngủ, ý định đi tắm.
Nhưng Thi Vực bám riết không chịu buông cô, đi theo ôm lấy eo của cô từ phía sau, tựa cằm ở trên vai cô, khẽ cắn vành tai của cô, nhỏ giọng nói: "Thẩm Chanh Tử, trước theo giúp anh một lát đã."
Thẩm Chanh hết cách với anh, đành phải từ bỏ ý định tắm rửa, đẩy tay của anh ra xoay người đối mặt với anh, vừa cởi caravat cho anh, vừa nói: "Kết hôn đã nhiều năm như vậy, sao kích tình anh đối với em vẫn còn chưa giảm, mỗi ngày trở về liền quấn lấy em không buông, anh cũng không cảm thấy phiền ư."
"Kích tình của anh đối với em, cả đời cũng không giảm được." Thi Vực hưởng thụ phục vụ của cô, dùng ánh mắt xấu xa mà yêu thương cưng chìu nhìn cô, "Biết tại sao không?"
"Tại sao?" Thẩm Chanh thuận miệng hỏi một câu, sau đó ném caravat vừa mới cởi đến trên sofa bên cạnh.
Thi Vực cười gian, dán sát mặt tới gần lỗ tai của cô, dùng giọng điệu mờ ám nói: "Bởi vì kỹ thuật trên giường của em quá lợi hại, khiến anh muốn ngừng mà không được."
"Đồ lưu manh." Thẩm Chanh không khách khí đẩy anh từ trước mặt ra, sau đó đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, cầm lấy máy tính bảng chơi trò chơi, chẳng thèm để ý đến anh.
Đúng lúc đó, từ bên giường thò ra hai cái đầu nhỏ, nhìn quanh khắp nơi một vòng, sau đó rất là vui vẻ chạy đến trước mặt Thẩm Chanh, một đứa duỗ một bàn tay nhỏ bé ra túm lấy quần áo của Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh cho rằng hai tên nhóc kia đã đi ngủ, không ngờ bọn chúng lại trốn ở chỗ này, liền hỏi: "Sao còn chưa đi ngủ?"
"Ngủ không được." Hai tên nhóc cùng lên tiếng trả lời, hơn nữa đều vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
"Sao vậy?" Thẩm Chanh để máy tính bảng xuống, đưa tay vuốt vuốt đầu hai tên nhóc, sau đó kéo bọn chúng đến trong ***, để mỗi người bọn chúng ngồi ở trên mỗi cái chân của cô.
Kết quả Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước vừa mới ngồi lên, đã bị người nào đó trực tiếp ôm xuống, lạnh mặt cảnh cáo bọn chúng: "Phụ nữ của ba, hai đứa quỷ các con tốt nhất ít ***ng vào, trở về phòng ngủ đi, nếu không tịch thu đồ chơi."
Thẩm Chanh nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt không còn gì để nói: "...."
Từ khi sinh đứa nhỏ đến hiện tại đã tròn ba năm, anh vẫn đang càng chạy càng xa, càng đi càng lệch ở trên con đường ăn dấm chua của con trai mình.
Hai tên nhóc kia còn lâu mới nghe lời Thi Vực, vội trốn đến trong ***Thẩm Chanh.
"Mẹ, lúc mẹ không có ở đây ba chẳng hề ngoan chút nào.... Ba cho tụi con xem phim hoạt hình hôn môi."
Người mở miệng cáo trạng trước là Tiểu Thiên Tước, bé ba tuổi lớn lên thành một tiểu suất ca phấn điêu ngọc trác, ngũ quan tinh tế giống như đao khắc, trên mặt trắng nõn không tìm được chút tỳ vết nào.
Mà Tiểu Ngạo Tước cũng giống như vậy, bộ dạng hai đứa vẫn giống nhau, đến cả chiều cao cũng không có một chút khác biệt.
Tiểu Ngạo Tước vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Mẹ, ba còn nói muốn bắt nạt mẹ cả đêm, không cho mẹ ngủ .... Muốn luôn đè mẹ ...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc