Chọc Giận Bảo Bối - Chương 562

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y đang ở trong phòng bổ sung giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng cảm thấy mình giống như nghe được giọng nói của Thi Ngạo Tước, tưởng đang nằm mơ liền không có để ý nữa, vì vậy trở mình tiếp tục ngủ.
Ngủ ngủ, giống như cảm thấy có chút không đúng, giọng nói Thi Ngạo Tước rõ ràng chân thật, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể nghe được Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đang nói chuyện.
Mơ thấy Thi Ngạo Tước còn có thể nói được, bởi vì ngày suy nghĩ gì đêm sẽ mơ thấy đó, nhưng hai người Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, cô hận không thể loại bỏ hai người bọn họ khỏi cuộc sống của cô, làm sao có thể mơ thấy bọn họ?
Tô Cửu Y bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ lập tức tan biến, vén chăn lên ngồi thẳng người dậy, vừa cẩn thận nghe một hồi, phát hiện giọng nói là truyền vào từ bên ngoài, cô lập tức xoay người xuống giường.
Mở cửa phòng nhẹ nhàng rón rén bước ra, vịn lan can cầu thang nhìn xuống đại sảnh, quả nhiên, Thi Ngạo Tước đang nghiêng dựa trên sofa trong đại sảnh, một bộ dáng lười biếng.
Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã ngồi đối diện với anh, không biết nói chuyện gì vui vẻ, mặt của hai người cũng sắp cười nát rồi.
Tô Cửu Y bĩu môi, trong lòng châm chọc cặp đôi này: Quả nhiên là hổ mặt cười, trước người một bộ dáng, sau lưng người một bộ dáng.
Cô trốn đến sau cột hình trụ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thi Ngạo Tước.
.... Sao anh lại đến đây?
Điện thoại Thi Ngạo Tước rất ít mở tiếng chuông, bởi vì mỗi ngày nghiệp vụ anh rất nhiều, luôn có người không ngừng gửi vào điện thoại. Có thể là cảm thấy phiền, anh liền chỉnh di động thành chế độ rung.
Tô Cửu Y cũng biết thói quen này của anh, cho nên sau khi tin nhắn vửa gửi đi thành công, cô liền thò đầu từ đằng sau cây cột ra quan sát động tác Thi Ngạo Tước, thấy anh duỗi tay vào trong túi quần tây lấy điện thoại di động ra, cô mới cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười.
Có lẽ là nhìn thấy tin nhắn, Thi Ngạo Tước nhìn quanh khắp nơi một vòng, Tô Cửu Y thấy thế nhanh chóng giấu mình đi, lúc này mới không có bị Thi Ngạo Tước phát hiện.
Không nhìn thấy Tô Cửu Y, Thi Ngạo Tước trả lời một tin.
.... Em đang ở đâu?
Tô Cửu Y lại nhìn anh một cái, xác định anh không có phát hiện được mình, cô mới trả lời tin nhắn của anh.
.... Ở trong lòng anh nha.
Gửi xong tin nhắn này, Tô Cửu Y len lén quan sát phản ứng của anh, vốn cho rằng vẻ mặt Thi Ngạo Tước sẽ không có thay đổi gì, bởi vì bình thường ít ai có thể làm cho cảm xức của anh sinh ra dao động, dù là cô, cũng chỉ thỉnh thoảng một vài lần trùng hợp mới có thể trêu chọc anh cười, không phải mỗi lần đều có thể thành công.
Làm cô không ngờ chính là, sau khi Thi Ngạo Tước nhìn thấy tin nhắn cô gửi, khóe môi chậm rãi giương lên, đường cong khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, cao thấp quanh người anh đều tản ra hơi thở ôn nhu.
Loại khí tức này làm cho lòng người ấm áp, khiến người ta say mê, khiến Tô Cửu Y cảm thấy cô say, say ở trong hương ôn nhu của anh.
Cô nghĩ, cô thật sự không đi ra được dòng nước xoáy này, có thể cả đời đều sẽ bị giam cầm ở bên trong, chỉ có thể từng bước từng bước đi về phía trước, không thể có lối ra.
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày thất bại ở trên tay một người đàn ông, thua người, thua trái tim, thua hết tất cả, thua hoàn toàn.
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước nhìn chằm chằm di động bật cười, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đều có chút khó hiểu, bọn họ không hiểu được chính là, thứ gì lại có thể khiến cho người đàn ông mà người ta không thể nào tiếp cận được lộ ra một mặt ôn hòa như vậy.
Ở trong ấn tượng của Tô Trấn Hùng, tuy rằng Thi Ngạo Tước cũng từng cười với ông ta, nhưng nụ cười của anh lại làm cho người ta không cảm giác được chút xíu nhiệt độ, sẽ có loại cảm giác không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đúng lúc đó, Thi Ngạo Tước đột nhiên đứng dậy.
"Tô Cửu Y."
Giọng nói vô cùng từ tính vang lên ở trong phòng khách rộng lớn, quanh quẩn ở giữa không trung, lại chậm rãi tiêu tán đi.
"A, em ở đây."
Tô Cửu Y chui đầu ra đáp lại, sau đó mới sực tỉnh nhận ra, mình bị mắc lừa, anh vốn không biết cô trốn ở nơi nào, gọi cô chẳng qua chỉ vì dò xét cô.
"Tới đây." Thi Ngạo Tước vẫy tay với cô, trong đôi mắt thăm sâu bị yêu thương cưng chìu lấp đầy, khóe môi khêu gợi chứa đựng chút nụ cười nhạt, dường như có thể câu hồn phách con người.
Tô Cửu Y miễn cưỡng đi xuống lầu, đi đến trước mặt Thi Ngạo Tước, lúc cô đang suy tính xem phải mở miệng như thế nào, Thi Ngạo Tước đột nhiên đưa tay tới chế trụ cổ tay của cô, dẫn cô đến trước mặt.
"Nhớ anh không?" Bàn tay to nâng cằm của cô lên, để cô nhìn thẳng mắt của anh.
Tô Cửu Y gật gật đầu, \'Nhớ.\'
Cô cũng không nói lời gì trái lương tâm, là vì cô quả thật nhớ anh, giống như những gì đã gửi tin nhắn cho anh vào buổi sáng hôm nay, cô nhớ anh nhớ đến không ngủ yên, nhớ anh nhớ suốt cả một buổi tối.
Cô chưa bao giờ ỷ lại một người như vậy, cảm thấy rời đi anh giống như là cá rời khỏi nước, có thể sẽ không sống nổi.
"Ngoan." Thi Ngạo Tước cúi đầu ấn xuống ở môi cô một nụ hôn, sau đó mới buông cằm của cô ra, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô, thấp giọng nói: "Một lát nữa theo anh trở về."
Đại khái là nghe được lời của Thi Ngạo Tước, Tô Trấn Hùng đầu tiên là ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Tước thiếu, chỉ sợ con gái tôi không thể trở về với cậu. Tôi đã an bài một chức vị cho nó ở công ty của tôi, ngày mai nó cần phải đến trình diện."
Triệu Thư Nhã nghe tiếng lập tức lộ ra vẻ mặt hoài nghi, vốn muốn hỏi chút gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc đến ánh mắt của Tô Trấn Hùng, bà ta liền thức thời ngậm miệng lại, thật sự không hỏi thêm gì.
"À? Thật sao?" Thi Ngạo Tước xoay người ngồi xuống ở trên ghế sofa, thuận tiện kéo Tô Cửu Y đến ngồi xuống cạnh anh, một tay ôm lấy eo của cô, một tay nhẹ nhàng gõ trên bàn bên cạnh, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
"Chuyện Cửu Y làm việc ở nhà của cậu, tôi cũng có nghe nói, thật ra tôi vốn không có ý định can thiệp nó, nhưng dùng thân phận của nó làm một nữ hầu quả thật có chút không thích hợp, dù nói thế nào nó cũng là đại tiểu thư nhà họ Tô." Tô Trấn Hùng cười nói xong, thử dò hỏi Thi Ngạo Tước một câu, "Có lẽ Tước thiếu sẽ bán cho Tô mỗ một chút mặt mũi, để Cửu Y về nhà chứ?"
"Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy." Thi Ngạo Tước vứt vấn đề cho Tô Cửu Y, cũng không phải muốn gây mâu thuẫn giữa Tô Cửu Y và Tô Trấn Hùng, mà là muốn biết trong lòng Tô Cửu Y nghĩ như thế nào.
Anh không thích làm người khác khó chịu, cũng không thích bắt buộc người khác làm chuyện không thích, dù anh không muốn buông tay hơn nữa, anh cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
"Tôi sẽ không đi công ty của ông làm việc, trước kia không, hiện tại cũng không, về sau càng sẽ không." Tô Cửu Y thậm chí không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt Tô Trấn Hùng, bởi vì cô cảm thấy mình không cần thương cảm, cũng không cần phần bố thí giả mù sa mưa này.
Tốt nghiệp lâu như vậy, người gọi là cha này chưa bao giờ lo lắng qua tiền đồ của cô, chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy tính cho cô.
Thân làm cha, dù ông ta biết cô có thực lực tìm được công việc tốt hơn, ông ta cũng có thể mưu cầu một con đường cho cô, nhưng ông ta không có, ông ta không có làm tận trách nhiệm của người làm cha.
Ông ta hờ hững với cô, chẳng quan tâm, thậm chí ngay cả quan tâm tối thiểu cũng keo kiệt không chịu cho cô, hiện tại có tư cách gì giữ cô lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc