Chọc Giận Bảo Bối - Chương 552

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y mở hộp quà ra, lấy quần áo ở bên trong ra, là một áo khoác nhỏ màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cũng rất đặc biệt, nhìn có vẻ lớn nhỏ rất phù hợp, hiển nhiên không giống như là nhân tiện mua, hẳn là chọn lựa một thời gian rất lâu.
Nghĩ đến đây, Tô Cửu Y liền bất giác cong khóe môi lên, cười vui vẻ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Sẽ mua áo khoác cho cô có thể là lo lắng buổi tối lạnh, đã vào thu, mỗi một trận mưa rơi xuống đều sẽ hạ nhiệt độ, nhưng vết thương trên người cô còn chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lúc thời tiết biến hóa, sẽ phát đau ngứa ngáy, mà anh cũng biết những chuyện đó, cho nên lời "Đi ngang qua tiệm bán quần áo nhân tiện mua" anh vừa nói, hoàn toàn không thành lập.
Anh là đang lo lắng cho cô, lo lắng vết thương trên người cô, lo lắng sức đề kháng bây giờ của cô thấp, có thể không chống lại được nhiệt độ thấp mà ngã bệnh, cho nên mang đến cho cô một cái áo khoác.
"Thích không?" Thi Ngạo Tước dựa ở trên tường, ung dung thản nhiên quan sát tâm tình thay đổi của cô, trên mặt cô mang theo nụ cười, bộ dáng nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
Tô Cửu Y gật gật đầu: "Thích."
Mặc kệ bộ đồ này là anh nhân tiện mua hay là cố ý mua, đối với cô mà nói, ý nghĩa đều như nhau, bởi vì không có người phụ nữ nào không thích người đàn ông mình yêu tặng đồ cho mình.
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, môi mỏng lại động, "Đi vào thử đi."
"Được." Tô Cửu Y đáp ứng, xoay người muốn đi vào bên trong mặc thử, lại sực nhớ ra gì đó, hỏi anh: "Có muốn em lấy cho anh vài món điểm tâm ngọt không?"
"Không cần." Anh lạnh nhạt trả lời.
"Em làm mà anh cũng không ăn à." Tô Cửu Y nhấn mạnh một lần nữa là cô làm, thật ra chính là hy vọng Thi Ngạo Tước có thể nể mặt mũi, nhìn trên phân thượng tình cảm của cô mà nếm thử một chút món cô làm.
"Lần này làm cũng là học từ trên sách của mặt trắng nhỏ?" Thi Ngạo Tước không có đưa ra câu trả lời, mà là hỏi ngược lại cô một câu.
"Mặt trắng nhỏ gì chứ, đã nói người ta tên Dạ Hàn." Tô Cửu Y sửa lại nói.
"Anh quản anh ta cái gì hàn, em nói cho anh biết, có phải hay không?" Sắc mặt Thi Ngạo Tước âm u, giọng nói rất sâu lắng.
"Không phải." Tô Cửu Y bĩu môi nói: "Sách của anh ấy đều bị anh ném, em đi đâu tìm đây. Món điểm tâm ngọt em làm hôm nay, là tra cách làm từ trên mạng."
Thi Ngạo Tước thấy cô giống như có chút không thoải mái, nhíu mày: "Sách không có, người vẫn còn, em đại khái có thể gọi điện thoại cho anh ta."
"Không được." Tô Cửu Y nhíu mày, "Hiện tại em cũng không phải độc thân, đâu có gọi điện thoại cho người ta, hơn nữa, em cũng không muốn có dính dấp với người đàn ông nào khác ngoại trừ anh."
Tô Cửu Y luôn rất có nguyên tắc, cô cảm thấy trước khi chưa nói yêu đương tiếp xúc với đàn ông khác cũng không có gì không nên, nhưng sau khi yêu, nhất định phải nên chung thủy với một người, không có bất kỳ dính líu nào.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nói mỗi một chữ đều phát ra từ trong lòng, trong lòng Thi Ngạo Tước nổi lên gợn sóng, anh đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu cắn một cái ở môi cô, sau đó buông ra.
Tô Cửu Y bị đau, ưm một tiếng, sau đó trách móc nói: "Anh cắn em làm gì."
"Ai bảo môi của em lại hấp dẫn như vậy." Thi Ngạo Tước nói xong, lại ngậm lấy cánh môi của cô một lần nữa, nhẹ nhàng gặm cắn.
Cảm giác tê dại như một luồng điện xông từ bên tai vào trong máu Tô Cửu Y, rồi truyền khắp toàn thân của cô, ngửi thấy được mùi TL và mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người của anh, cô cảm giác mình như là bị đầu độc tâm trí, không kiềm chế được chìm đắm vào trong.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thích Cảnh Nhân cầm dụng cụ nướng thịt đi ra, vừa vặn nhìn thấy hai người đang hôn nhau, giống như là thường thấy một màn hoạt sắc sinh hương như vậy, mặt cô không đổi sắc đi lên trước, tìm một vị trí thích hợp để dụng cụ xuống.
Lúc đặt dụng cụ xuống, cô cố ý làm ra một chút tiếng động, gián tiếp nhắc nhở hai người hôn đến không sai biệt lắm là được rồi, tuyệt đối đừng quá mức.
Chỉ có Tô Cửu Y mới biết được, đây hoàn toàn không phải đang hôn, bởi vì không có người nào hôn môi lại giống như bọn họ vậy, dùng cắn !
Nhưng cô cũng hiểu sâu sắc được một vấn đề, cục diện bây giờ đổi lại là bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ cho là bọn họ đang hôn, cho nên hiện tại cô nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Đưa tay đẩy *** Thi Ngạo Tước một cái, ý bảo anh đừng cắn nữa.
Nhưng Thi Ngạo Tước lại không chịu buông cô ra, anh trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Thích Cảnh Nhân, ôm Tô Cửu Y thay đổi một phương hướng khác, tiếp tục làm loạn ở trên môi của cô, đầu tiên là dùng cắn, sau đó bắt đầu dùng gặm, cuối cùng liền sử dụng ***....
Tô Cửu Y vẫn luôn cảm thấy Thi Ngạo Tước là một tòa núi băng không hòa tan được, vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh băng băng cao cao tại thượng, khiến người ta không dám đến gần.
Tuy rằng anh cũng có lúc cười, nhưng anh làm cho người ta cảm giác vĩnh viễn đều là người lạ chớ tới gần, đừng ***ng vào. Anh không giống như Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha thuộc về loại đàn ông xấu đến tận xương, có thể làm cho người ta giận sôi.
Nhưng Thi Ngạo Tước quả thật là loại hình khó chịu, anh thỉnh thoảng lạnh lùng, thỉnh thoảng phúc hắc, luôn ưa thích trước cho người ta một cái tát lại thưởng một mứt táo.
Tóm lại tính cách của anh khiến người ta đoán không ra, có đôi khi anh đang cười, lại không có nghĩa tâm tình của anh tốt, có đôi khi anh lạnh mặt, lại không có nghĩa tâm tình của anh kém.
Cho nên hiện tại Tô Cửu Y rất mê hoặc, không biết vừa rồi là bởi vì môi của cô quá hấp dẫn nên Thi Ngạo Tước muốn chạm vào cô, hay là bởi vì món điểm tâm ngọt làm liên tưởng đến Dạ Hàn mà trừng phạt cô, tóm lại cô chính là nghĩ không ra.
"Tô Cửu Y, cậu ngược lại phối hợp một chút đi." Thích Cảnh Nhân ở bên cạnh nhìn không được, thật sự là là cảm thấy Tô Cửu Y lúc đang bị Thi Ngạo Tước hôn thâm tình nồng cháy "vừa đẩy vừa tránh" rất phá đám hào hứng.
"Ưm!"
Không phải Tô Cửu Y không phối hợp, mà là cô cảm thấy ở hoàn cảnh như vậy vốn không có biện pháp nào có thể phối hợp được, nói ra số lần cô và Thi Ngạo Tước chính thức hôn môi còn chưa vượt qua năm lần, trước Thi Ngạo Tước cô lại chưa bao giờ hôn nhau với đàn ông khác, cho nên ở phương diện này cô chính là một con chim non.
Lúc tay mơ đối phó với loại cục diện này đã có chút khó khăn, còn muốn phối hợp ở trước mặt người khác, đây đúng thật là quá ngượng ngùng rồi.
"Ưm ...."
Muốn đẩy Thi Ngạo Tước ra, nhưng sức lực anh rất lớn, một tay ôm eo cô chống đỡ cô ở trên tường, một tay nâng một chân lên vòng ở ngang hông của anh, cố ý để thân thể cô không tìm được chút chống đỡ nào.
Quả nhiên, thân thể Tô Cửu Y bắt đầu không khống chế được, vì để tránh cho nhếch nhác ngã sấp xuống ở trước mặt anh, đành phải lấy tay ôm lấy cổ của anh để ổn định thân thể của mình, như vậy cả người cô liền áp vào trên người Thi Ngạo Tước.
"Các người quá sắc tình rồi." Thích Cảnh Nhân không còn gì để nói liếc nhìn hai người, nhận một nụ hôn thâm tình không tốt sao, làm sao lại phát triển thành chấn vách tường rồi? Cảm thấy mình ở tại chỗ này có thể sẽ đau mắt hột, cô không muốn ở thêm một giây nào, xoay người rời khỏi sân thượng.
Sau khi cô ấy đi chưa tới mấy giây, Thi Ngạo Tước liền buông môi Tô Cửu Y ra, con mắt sắc thâm trầm nhìn cô gái thở dồn dập trong ***, khẽ hỏi: "Có cảm giác sao?"
Tô Cửu Y vừa mới có cơ hội thở, đã bị một câu hỏi của anh làm đỏ mặt, cô ấp úng nói, "Em .... Cái kia .... Anh, em đói rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc