Chọc Giận Bảo Bối - Chương 550

Tác giả: Hề Yên

Thích Cảnh Nhân vẫn là dọn vào trong nhà của Tần Thiếu Bạch, ngày dọn vào kia, Tô Cửu Y dậy rất sớm, sau khi gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước báo một tiếng muốn đi đến hỗ trợ, liền đi tới nhà Tần Thiếu Bạch.
Lúc đi mới phát hiện Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng cũng ở đây, hai người đại khái cũng vừa đến chưa bao lâu, đang bận giúp dọn dẹp gian phòng của Thích Cảnh Nhân, Tống Trí Kha và Tần Thiếu Bạch đang điều chỉnh vị trí giường, Tô Man Ngưng ở bên cạnh chỉnh sửa lại quần áo của Thích Cảnh Nhân.
"Chị cũng tới rồi."
Tô Cửu Y vừa đến cửa ra vào căn phòng, Tô Man Ngưng liền phát hiện cô, sau khi chào hỏi một tiếng, Tô Man Ngưng thả quần áo trong tay ra đứng dậy, ra khỏi phòng kéo Tô Cửu Y sang một bên, quay đầu lại nhìn một chút, xác định không có người tới đây, cô ta mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Ba vẫn luôn phái người tìm chị, nói nếu không có tin tức của chị nữa sẽ muốn đi báo cảnh sát, sợ sự tình nháo lớn, em liền nói việc của chị cho ông ấy biết rồi."
"Ừ, nói rồi thì thôi." Tô Cửu Y cũng không thèm để ý Tô Man Ngưng có nói việc này ra ngoài hay không, bởi vì cô cảm thấy mình ở nhà họ Thi làm nữ hầu vốn không phải là bí mật gì, biết sớm một chút và biết muộn một chút thật ra cũng không có khác nhau gì.
"Chị sẽ không trách em chứ?" Tô Man Ngưng làm bất cứ chuyện gì đều rất cẩn thận, không chỉ là lúc đang đối mặt với Tô Cửu Y, đến cả lúc Tô Man Ngưng nói chuyện với ba mẹ trong nhà cũng luôn tuân thủ quy cũ.
Ở trong ấn tượng của Tô Cửu Y, Tô Man Ngưng là một người rất ít khi nói đùa, cô ấy tựa như càng giống như một đóa hoa bách hợp xinh đẹp, trắng noãn xinh đẹp, nhưng không chịu được sự tàn phá của gió sương.
"Không biết." Tô Cửu Y nói: "Buổi chiều chị định về nhà một chuyến, đến lúc đó cùng đi."
Tô Man Ngưng cho rằng Tô Cửu Y sẽ trách cứ cô, cho nên ở trên đường tới vẫn luôn rất căng thẳng, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lúc ấy Tống Trí Kha còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, nói muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng bị cô lấy cớ từ chối cho qua.
"Được." Tô Man Ngưng gật gật đầu, còn là một bộ dáng khôn ngoan có hiểu biết.
"Đi hỗ trợ đi."
Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha phụ trách việc nặng, Thích Cảnh Nhân và Tô Man Ngưng phụ trách một chút công việc thoải mái, về phần Tô Cửu Y, hôm nay tới nơi này hoàn toàn không được chen tay vào. Chỉ là cô làm cái gì, Thích Cảnh Nhân đều sẽ dùng một câu lý do "Cậu là người bị thương", đuổi cô đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Tuy rằng Tô Cửu Y cũng phản kháng nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn dùng thất bại chấm dứt, bởi vì mặc kệ cô làm cái gì, Thích Cảnh Nhân đều sẽ xuất hiện đúng lúc, sau đó ngăn cản tất cả động tác của cô.
Không có cách nào, Tô Cửu Y đành phải thôi, dứt khoát làm chân chạy vặt, bưng trà dâng nước cho mọi người, đương nhiên còn bao gồm hỏi han ân cần, ví dụ như ai cảm thấy nóng lên, cô sẽ phi thường săn sóc mở điều hòa ra, sau đó chỉnh đến một nhiệt độ phù hợp.
"Nhóc con, làm không tệ." Thích Cảnh Nhân tán dương: "Đây mới đúng là chuyện người bị thương nên làm."
Người bị thương? Tô Man Ngưng vừa nghe được Thích Cảnh Nhân nói qua hai chữ này, vốn muốn hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy vẫn luôn nhẫn đến bây giờ.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định hỏi một chút là xảy ra chuyện gì, đầu tiên là nhìn Thích Cảnh Nhân, rồi mới chuyển dời tầm mắt đến trên người Tô Cửu Y, do dự mấy giây, vẫn là mở miệng hỏi: "Chị, chị bị thương sao?"
"Một chút vết thương nhỏ." Tô Cửu Y đáp: "Chính là trận tai nạn xe xảy ra trước kia, tổn thương xương sườn."
"A? Xương sườn bị thương sao?" Tô Man Ngưng hoảng sợ một chút, ngay sau đó hỏi: "Vậy giờ chị sao rồi, vết thương lành chưa? Có để lại di chứng gì không?"
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Không có gì, đã sắp lành rồi."
Lúc Tô Cửu Y nói chuyện, liếc nhìn Thích Cảnh Nhân, ý bảo Thích Cảnh Nhân đừng nói chuyện cô bị bắn cho Tô Man Ngưng biết.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng Thích Cảnh Nhân vẫn rõ ràng dụng ý của cô, cũng không nói một chữ nào về chuyện bắn S***g với Tô Man Ngưng.
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, vì cảm ơn mọi người hỗ trợ, Thích Cảnh Nhân đề nghị buổi tối ở trên sân thượng BBQ ( nướng thịt), Tần Thiếu Bạch vì không làm cô mất hứng, xung phong nhận việc đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Công ty Tống Trí Kha tạm thời có cuộc họp phải mở liền rời đi trước, Tô Man Ngưng đại khái là cảm thấy không có Tống Trí Kha sẽ hơi ngượng, vì vậy cũng lấy cớ rời đi, nói buổi tối lại tới.
Tô Cửu Y không có việc gì, liền ở lại chăm sóc cây với Thích Cảnh Nhân, thật ra từ sau khi cô rời khỏi Ciaos, cũng rất ít khi ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm với Thích Cảnh Nhân, khó khăn lắm hôm nay mới ở cùng nhau, từ nhiên có chuyện nói không hết.
"Đúng rồi Cửu Y, cậu và Thi Ngạo Tước tiến triển thế nào rồi?" Thích Cảnh Nhân vừa tưới nước trên hoa, vừa nói.
"Hẳn là xem như ổn định đi, anh ấy giống như không có khó tiếp cận như trước nữa." Nghĩ đến hình ảnh lúc trước Thi Ngạo Tước ôm cô ngủ suốt cả đêm, Tô Cửu Y vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.
"Xem ra, ngọn núi băng này đã bị cậu hòa tan rồi." Thích Cảnh Nhân nói xong, để bình tưới nước xuống ngồi đến trên cửa sổ, sau đó cũng lôi kéo Tô Cửu Y ngồi vào bên cạnh cô ấy, tiếp tục nói: "Cậu cứ việc yên tâm ở cùng với anh ta, hôn ước của tớ và anh ta, tớ sẽ tìm cơ hội để ba tớ giải trừ."
"Có thể giải trừ sao?"
Tô Cửu Y cảm thấy sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng vậy, chẳng qua cảm thấy có lẽ hôn ước giữa Thích Cảnh Nhân và Thi Ngạo Tước là kết thông gia buôn bán, ba mẹ hai bên vì củng cố quan hệ giữa hai nhà nên đưa ra quyết định này.
Giống như Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha, hai người đều không thích nhau lại phải bắt buộc mình đi tiếp nhận một đoạn hôn nhân có thể sẽ không có kết quả, dù cho ôm lấy thái độ hoài nghi với hôn nhân, bọn họ cũng không có làm trái qua ý nguyện ba mẹ của mình, đây chính là cái gọi là kết thông gia buôn bán.
"Có thể." Thích Cảnh Nhân nói: "Ba tớ cũng là một người thông tình đạt lý, tuy rằng ông rất kiên quyết với chuyện này, nhưng tớ có thể thuyết phục ông ấy, khiến ông ấy đổi ý."
Thích Cảnh Nhân vẫn rất rõ ràng ba mình, có đôi khi ông nói chuyện cường ngạnh một chút, làm việc quả quyết một chút, nhưng thật ra ông là một người rất có nguyên tắc.
Tô Cửu Y gật gật đầu, lúc đang muốn nói gì đó, Thích Cảnh Nhân đột nhiên đưa tay tới nắm cằm của cô, sau đó nâng lên, ra vẻ thâm trầm nhìn cô, "Nhóc con, tớ cảm thấy bây giờ là lúc tớ nói cho cậu biết thân phận thật sự của tớ rồi."
"Ừ cậu nói đi, tớ nghe ." Tô Cửu Y cũng rất phối hợp, làm ra một bộ dáng "Cậu đùa giỡn tớ, nhưng tớ rất hưởng thụ".
"Có từng nghe nói đến cái tên Mạc Cẩn hay không?" Thích Cảnh Nhân thu hồi tay, cuối cùng vẻ mặt cũng nghiêm túc.
"Mạc Cẩn?" Trong đầu Tô Cửu Y rất nhanh tìm tòi một lần, sau đó liền định vị cái tên "Mạc Cẩn" này đến trên thân một người, cô nhíu nhíu mày, cẩn thận hỏi: "Mạc Cẩn - tổng thống đại nhân?"
"Đúng." Thích Cảnh Nhân cười, "Chính là ông ấy."
"Trước kia lúc học đại học, thấy giáo thường hay ở trước mặt chúng ta nói sự tích của ông ấy, nghe nói lúc ông ấy mười mấy tuổi liền làm tổng thống. Hơn nữa những năm gần đây, ông ấy đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, là một vị lãnh đạo rất đáng được người người tôn kính." Tô Cửu Y nói như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc