Chọc Giận Bảo Bối - Chương 546

Tác giả: Hề Yên

Đến nhà hàng, Tần Thiếu Bạch trước gọi cơm, ngồi một hồi với Thích Cảnh Nhân liền lấy cớ muốn đi.
Trước kia lúc Thích Cảnh Nhân ăn cơm với Tần Thiếu Bạch anh cũng thường hay đi trước, cho nên cũng đã nhìn quen, phất phất tay nói: "Đi đi, liên lạc điện thoại." Tần Thiếu Bạch giải thích vài câu liền rời đi, lúc đi anh còn cố ý quan sát vẻ mặt Thích Cảnh Nhân, vốn cho rằng sẽ thấy vẻ mất mát của cô, kết quả khiến anh không ngờ chính là Thích Cảnh Nhân lại như người không có việc gì, vẫn uống R*ợ*u đỏ ăn bò bít tết như cũ.
Đi ra từ nhà hàng, Tần Thiếu Bạch lái xe đi, anh ở trên xe gọi điện thoại cho Tống Trí Kha, bảo anh ta chỉ cho mình vài chiêu.
Sau khi nghe được lời của anh, Tống Trí Kha cười to sảng lãng: "Tần thiếu gia cũng có lúc bất lực sao."
"Tôi đây là cho chú một cơ hội chứng minh thực lực của mình." Tần Thiếu Bạch nói.
"Thôi đi." Tống Trí Kha ngưng cười, cuối cùng nghiêm chỉnh: "Đối với một người phụ nữ sinh ở nhà cao cửa rộng mà nói, hoa tươi nhẫn kim cương đối với cô ấy hẳn là không có sức hấp dẫn gì, cho nên cần loại trừ hai điểm này ra."
Hai người lại trò chuyện một hồi, thảo luận về thứ Thích Cảnh Nhân thích, Tống Trí Kha nói cho Tần Thiếu Bạch vài đề nghị, để chính anh lựa chọn.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Man Ngưng đi ở bên cạnh nhìn về phía Tống Trí Kha, ánh mắt như là đang dò hỏi đối phương vừa rồi là ai gọi điện thoại tới.
Thật ra Tô Man Ngưng sẽ hiếu kỳ cũng là lẽ thường, đổi lại là bất cứ ai lúc nghe được những lời "Đối với một người phụ nữ sinh ra ở nhà cao cửa rộng mà nói" này, sợ rằng đều sẽ cảm thấy nghi hoặc thôi.
Bình thường giàu có và nổi tiếng chỉ là một vài người quý tộc có tiền và giới chính trị, mà nhà cao cửa rộng này là một vài người làm quan chức cao cấp trong giới chính trị. Tô Man Ngưng quen biết Tống Trí Kha cũng đã một đoạn thời gian, nhưng cô chưa bao giờ nghe Tống Trí Kha nhắc qua có bạn bè nhà cao cửa rộng, đến cả ba Tống mẹ Tống cũng không có tầng quan hệ này.
"Thiểu Bạch gọi tới." Tống Trí Kha thấy cô dường như muốn dò hỏi, liền nói cho cô biết.
"À." Tô Man Ngưng gật gật đầu, ngay sau đó hỏi: "Anh ta là muốn theo đuổi người nào ư?"
Ở trong ấn tượng của cô, có lẽ Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân là một đôi, không nói đến bình thường hai người đều ở chung một chỗ, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng tình cảm còn rất tốt. Đặc biệt Tần Thiếu Bạch, chỉ cần lúc có Thích Cảnh Nhân ở đó, trong mắt của anh ta gần như không thấy được những người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ tình cảm cũng có giả dối sao? Hay là nói hai người đó hoàn toàn chính là gặp dịp thì chơi, hay là giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì, mà là chung ***ng giống như anh em.
"Có lẽ là muốn thổ lộ với Thích Cảnh Nhân đi." Tống Trí Kha dùng hai chữ "Có lẽ", không phải bởi vì anh không xác định, mà là anh cảm thấy có mấy lời không cần phải nhiều lời với Tô Man Ngưng, chung ***ng lâu như vậy, anh cảm thấy từ đầu đến cuối cô cũng không là người cùng một thế giới với anh. Qua một thời gian ngắn nữa, anh liền có thể giải trừ hôn ước với cô rồi.
Tô Man Ngưng hơi giật mình "Thì ra, ba mẹ Thích Cảnh Nhân làm quan sao?"
"Vậy thì không rõ lắm, chỉ là nghe nói điều kiện gia đình cô ấy rất tốt, bình thường tôi và cô ấy cũng không có tiếp xúc nhiều, nên cũng không có chú ý lắm." Tống Trí Kha nói xong, dời chủ đề, "Cần tôi lái xe đưa em về không?"
Tô Man Ngưng cũng không tiện hỏi nhiều, vì vậy cũng chỉ có thể thôi, cô lắc lắc đầu nói: "Không cần, tôi tự đón xe trở về là được rồi, lộ trình năm phút mà thôi."
Tống Trí Kha đón một chiếc taxi, ga lăng mở cửa xe cho Tô Man Ngưng, đợi sau khi cô ngồi vào liền đóng cửa xe lại, phất phất tay với cô, "Đi đường cẩn thận, ngủ ngon."
Tô Man Ngưng mím môi cười, "Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Khi Tô Man Ngưng về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách đang chìm nặng, Tô Trấn Hùng ngồi trên ghế sofa hút xì gà, Triệu Thư Nhã ngồi ở bên cạnh ông ta buồn bực không lên tiếng.
"Man Ngưng trở về rồi." Tô Trấn Hùng chú ý tới Tô Man Ngưng.
Tô Man Ngưng vừa mới đi đến đầu bậc thang chợt nghe được Tô Trấn Hùng đang gọi cô, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng đi qua.
"Ba, mẹ." Cô gọi.
"Ừ." Tô Trấn Hùng bấm tắt thuốc, hỏi: "Đính hôn với Trí Kha cũng đã lâu như vậy, hai đứa phát triển thế nào rồi?"
"Khá tốt." Tô Man Ngưng trả lời thành thật: "Anh ấy đối với con cũng không tồi, cũng đồng ý tiếp xúc với con, chỉ là không biết hiện tại anh ấy nghĩ như thế nào, vẫn chưa tỏ vẻ gì."
Tô Man Ngưng nói tỏ vẻ, chỉ là mấy thứ "Dắt tay" "ôm" hoặc là "Hôn môi".
Mặc dù cô và Tống Trí Kha là kết thông gia giữa hai gia tộc, nhưng hiện tại hẳn là cũng coi như đang chính thức hẹn hò, dù là nằm ở trên cùng một cái giường hẳn là cũng không có ai sẽ nói xấu được.
Nhưng cô và Tống Trí Kha vẫn rất xa lạ, chỉ dắt tay cơ bản nhất cũng không có, hình thức không chung ***ng giống người yêu, giống như là hai người xa lạ quen thuộc.
Tô Trấn Hùng gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Có đôi khi con gái cũng phải chủ động một chút. Thằng bé Trí Kha kia cũng coi như là một người tài, con có thể gả cho nó đó là không thể tốt hơn, hơn nữa ba Tống mẹ Tống đều rất hài lòng con. Sau này con tiến vào nhà họ Tống, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi con, nhà họ Tô chúng ta cũng có thể dính được hào quang của cô, có thể có chỗ đứng tốt hơn trên thương trường."
"Con đã biết." Tô Man Ngưng là cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất ôn nhu ngoan ngoãn, dù cho bất mãn ba mình hát hoa ngắt cỏ có những phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng sẽ không làm trái ý của ông.
"Man Ngưng vẫn luôn hiểu chuyện, không giống con gái bảo bối kia của ông, cả ngày lần đêm đều không về nhà, cũng không biết chạy đi lăn lộn chỗ nào rồi." Triệu Thư Nhã mới mở miệng liền ngấm ngầm hại người, giống như nhất định phải lôi Tô Cửu Y ra châm chọc một phen mới có thể cho thấy con gái của bà rất cao quý.
Tô Trấn Hùng quay đầu liếc bà ta một cái, trầm giọng nói: "Bà quản tốt chính mình là được rồi, đứa con gái ngỗ nghịch kia của tôi, tôi biết nên xử trí như thế nào. Tôi đã sai người ta đi điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức của nó."
"Có tin tức là tốt nhất, như vậy ít nhất có thể chứng minh nó còn sống, người dã lớn như vậy, làm gì không tốt, nhất định học người rời nhà trốn đi. Quả nhiên là con gái lớn không dùng được!"
"Chị không có rời nhà trốn đi." Tô Man Ngưng đột nhiên mở miệng.
"Man Ngưng." Tô Trấn Hùng trở nên nghiêm túc, giọng nói hùng hậu có chút sâu lắng, "Có phải con biết nó ở đâu không?"
"Biết."
Thật ra chuyện này đặt ở trong đầu Tô Man Ngưng Tâm đã lâu rồi, cô nhiều lần muốn nói ra miệng, nhưng vào lúc cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Vừa rồi sau khi nghe được đối thoại của Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, cô cảm thấy không thể dấu diếm nữa, nếu không sớm muộn cũng là sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại phái người đi tìm không có vấn đề gì, nhưng nếu như không tìm được, ba nhất định sẽ đi báo án, như vậy sẽ náo loạn ra trò cười.
Cho nên Tô Man Ngưng không ngừng do dự liền quyết định nói ra chân tướng: "Chị và Thi Ngạo Tước ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ của bọn họ giống như không tầm thường."
Nghĩ đến đủ loại phát sinh khi đi leo núi lúc trước, còn có khi chơi lời thật lòng đại mạo hiểm Thích Cảnh Nhân hỏi Thi Ngạo Tước vấn đề, "Rốt cuộc anh có thích Tô Cửu Y hay không" .
Nếu như giữa bọn họ không có gì, vậy Thích Cảnh Nhân hẳn là sẽ không hỏi vấn đề này, dù sao loại vấn đề đó không thể tùy tiện hỏi loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc