Chọc Giận Bảo Bối - Chương 540

Tác giả: Hề Yên

Tần Thiếu Bạch thật không ngờ lại gặp được Thích Cảnh Nhân ở chỗ này.
Anh đã làm xong chuẩn bị ba, năm tháng, thậm chí là năm năm mười năm cũng không thể gặp lại cô, xây lên tường rào kiên cố ở chung quanh trái tim, lại thật không ngờ sẽ hoàn toàn sụp đổ vào giờ khắc này.
Tần Thiếu Bạch liền đứng ở vị trí cách cô vài mét xa nhìn Thích Cảnh Nhân, yên lặng nhìn cô, giống như mỗi một lần lúc trước, trong mắt mang theo yêu thương cưng chìu nhìn cô, nhìn cô cười, nhìn cô làm ồn, nhìn vẻ đẹp yên tĩnh của cô.
【 Nhiều năm sau Tần Thiếu Bạch nghĩ đến một màn hôm nay, cảm thấy ngay lúc này mình hẳn là đã hoàn toàn lâm vào trong ao đầm tên là Thích Cảnh Nhân, anh luôn không giải thích được, nghĩ không ra đoán không thấu, có lẽ đây là bắt đầu một đoạn tình cảm, đơn giản là vì trên người cô không giống người thường, lây nhiễm anh thật sâu, khiến anh không thể tự kiểm soát. 】
Một khúc nhạc kết thúc, Thích Cảnh Nhân đã mồ hôi đầm đìa, mồ hôi thấm ướt T-shirt trên người cô, dán thật chặt ở trên người của cô, nổi bật ra tư thái uyển chuyển của cô.
Cô không để ý đến Tần Thiếu Bạch bên cạnh, mà là tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, vặn mở chai nước suối uống một ngụm, đại khái là cảm thấy không giải khát, lại ngửa đầu rót vào miệng vài ngụm.
Có thể là mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, cô dứt khoát liền nằm trên mặt đất, đưa tay vén tóc dài ướt nhẹp đến sau tai, cô bày tư thế chữ đại (hình người nằm dang tay chân) thoải mái ở trên mặt đất, nhìn đèn treo khổng lồ phía trên, cô nở nụ cười.
Thật ra cô hiếm có lúc phóng túng như vậy, bởi vì cô sinh ở hoàng tộc, bởi vì ba của cô là tổng thống, bởi vì mỗi tiếng nói mỗi cử động của cô ảnh hưởng quá nhiều, cho nên cô đối nhân xử thế vẫn luôn rất quy củ.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ quy củ trong phủ tổng thống, mới sáu giờ sáng phải rời giường, tám giờ sáng phải tắt đèn, ăn cơm chỉ có thể gắp món ăn trước mặt, ăn cái gì cũng không thể phát ra âm thanh, không thể nói chuyện, trước khi thả chén phải nói "Con ăn xong rồi, các người từ từ dùng" .
Rất nhiều người đều cho rằng công chúa là bảo bối được mọi người nâng niu ở trong lòng bàn tay, cô có thể tùy hứng hồ đồ, có thể tùy tâm sở dục, có thể một câu tâm tình tôi không tốt có thể bắt nạt tất cả người cô thấy chướng mắt.
Chỉ có chính Thích Cảnh Nhân mới biết làm công chúa có bao nhiêu chua xót, từ khoảnh khắc sinh ra, cô liền gánh vác sứ mạng, cô không thể sống vì chính mình, chỉ có thể giống như người máy chờ người khác tới điều khiển.
Bắt đầu từ ba tuổi, liền có đủ giáo viên xuất hiện ở trong cuộc sống của cô, dạy lễ nghi quy củ, dạy thế đứng dáng ngồi, dạy phương thức nói chuyện, dạy cách tiếp xúc lui tới với người khác.
Lúc vừa mới bắt đầu cô là bài xích, vì vậy mà bắt đầu vở kịch ác trêu cợt các giáo viên, cũng bởi như thế, cô từng bị phạt quỳ mảnh nhỏ ngói lưu ly, bị phạt đứng cả một ngày một đêm. Nhưng sau đó theo tuổi lớn dần, cô cũng hiểu dụng ý của ba, sẽ không cãi lời mệnh lệnh của ông nữa.
Đến khi cô biết mình bị đính hôn, cô mới cãi nhau với ba cô một trận, trong cơn tức giận rời khỏi phủ tổng thống, đến Ciaos làm người pha R*ợ*u. Công việc là tự cô tìm, không ngờ thần xui quỷ khiến lại quen biết "Vị hôn phu" Thi Ngạo Tước của cô ở chỗ này, và hai vị anh em của anh
Thích Cảnh Nhân nghĩ đến xuất thần, không chút nào phát giác được bên cạnh có người đang nhìn cô, đến khi Tần Thiếu Bạch đi tới ngồi xuống ở cạnh cô, nghiêng nghiêng mặt nhìn cô, cô mới sực tỉnh phát hiện bên cạnh có người.
Cô quay đầu qua, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Tần Thiếu Bạch, ánh mắt của anh vẫn thâm trầm trước sau như một, nhưng lại mang theo vài phần nhu hòa, giống như có thể hút người vào.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Có nhớ anh không."
Tần Thiếu Bạch lạnh nhạt mở miệng, khóe miệng của anh treo một nụ cười có chút thâm trầm, nhìn Thích Cảnh Nhân, anh đột nhiên đưa tay về phía cô, dịu dàng khép lại tóc bị mồ hôi ướt đẫm của cô, kiên nhẫn thay cô chỉnh sửa xong giống như trước kia.
"Có đó." Thích Cảnh Nhân trả lời sảng khoái, cô không có tránh né tầm mắt của anh, cũng không có ngăn cản hành động của anh, mặc cho bàn tay to kia đùa nghịch ở trên tóc cô.
Tần Thiếu Bạch dùng đầu Ng'n t lau đi mồ hôi rịn trên trán cô, nụ cười sâu hơn một chút, "Lần trước lúc trên chân núi chơi lời thật lòng đại mạo hiểm, vấn đề Tô Cửu Y từng hỏi em, hiện tại anh muốn hỏi lại em lần nữa."
Thích Cảnh Nhân nhìn anh, "Vấn đề anh và anh trai tôi đồng thời rơi xuống nước tôi sẽ cứu ai sao?"
Tần Thiếu Bạch gật đầu: "Ừ."
Tuy rằng anh biết rõ đáp án của vấn đề này không giống như anh muốn, nhưng anh vẫn muốn nghe được chính miệng cô nói ra, chặt đứt mong muốn của anh. Dù đáp án này cũng không có chút tác dụng gì, anh cũng bức thiết muốn biết như vậy.
"Tần thiếu gia, anh đây là nghiêm túc sao." Thích Cảnh Nhân cười, "Vấn đề ngây thơ như vậy."
"Ngây thơ sao?" Tần Thiếu Bạch nhìn cô, cười nhẹ: "Anh không cảm thấy vậy."
Thích Cảnh Nhân nhếch nhếch môi, "Có thể sẽ cứu anh tôi."
"Thích Cảnh Nhân, trả lời vấn đề này thật tốt." Tần Thiếu Bạch đột nhiên dùng tay nắm chặt bờ vai của cô, có thể là sợ đả thương cô, anh thả lực đạo cực kỳ nhẹ, khóe môi luôn treo nụ cười bất cần đời.
"Tôi nói thật." Thích Cảnh Nhân nói: "Từ nhỏ đến lớn anh của tôi đều rất thương tôi, ăn ngon nhường cho tôi, chơi vui nhường cho tôi, hễ là thứ tôi thích, anh ấy đều sẽ nghĩ đủ mọi cách lấy tới tay cho tôi."
Tần Thiếu Bạch ừ một tiếng, đại khái cũng đoán được cô sẽ nói như vậy, tươi cười trên gương mặt của anh mang theo vài phần mất mát, có lẽ là sợ bị Thích Cảnh Nhân nhìn ra, anh che dấu vô cùng tốt, không để lại dấu vết.
Nắm tay của anh trên vai cô dời đi, trực tiếp nằm đến trên đất, nhắm mắt một chút nói: "Nên như vậy."
Ba chữ này không có hàm nghĩa khác, chỉ là đơn thuần đáp lại cô mà thôi, bởi vì Tần Thiếu Bạch cũng cảm thấy là đúng, hỏi anh trai Thích Cảnh Nhân và anh đồng thời rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai, giống như Thích Cảnh Nhân hỏi anh, cô và mẹ anh đồng thời rơi vào trong nước thì anh sẽ cứu ai.
Hai người đều là người rất quan trọng, nếu thật sự chỉ có thể cứu một, anh đương nhiên sẽ chọn cứu mẹ của mình, người có thất tình lục dục, thời điểm mấu chốt bỏ ai lấy ai cũng không thể dùng để nghiệm chứng địa vị một người ở trong lòng người khác. Người được cứu có lẽ là quan trọng nhất trong sinh mệnh, lại không nhất định là nặng nhất trong lòng.
Cho nên cho tới bây giờ vấn đề này đều không thể đưa ra được một đáp án rõ ràng, bởi vì người khác biệt sẽ làm ra lựa chọn khác biệt, mà sau khi đưa ra lựa chọn khác biệt cũng không có một lý do nào.
Thích Cảnh Nhân nằm ở bên cạnh anh, xoay người đối mặt với anh, cười nói: "Tần thiếu gia, anh biết bản cô nương không sợ ૮ɦếƭ."
Tần Thiếu Bạch nghe tiếng mở mắt ra, có lẽ là không có hiểu được cô ẩn ý trong lời nói, anh nhíu nhíu mày, có chút không vui: "Tại sao nói như thế."
Thích Cảnh Nhân cười nhắm mắt lại, nằm ngửa thân thể một lần nữa, không nói thêm gì nữa. Thật ra cô muốn nói là, sau khi cô cứu anh trai, có lẽ sẽ nhảy xuống nước cùng ૮ɦếƭ với Tần Thiếu Bạch.
Thấy cô không nói gì, Tần Thiếu Bạch cũng không có hỏi nhiều, anh nghiêng mắt nhìn cô do dự một hồi, sau đó xuyên tay phải của mình từ phía dưới cổ của cô, để cô gối lên trên cánh tay của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc