Chọc Giận Bảo Bối - Chương 534

Tác giả: Hề Yên

Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu lên, đại khái là thấy được áy náy trong mắt Mạc Cẩn, cô mở miệng nói: "Thật ra con đã không trách ba, mấy tháng rời khỏi phủ tổng thống, ít nhất con đã xác định một việc. Đối tượng ba chọn lựa kết hôn với con là một người có phẩm chất rất tốt, một người đàn ông ưu tú ở tất cả các phương diện."
"Thật sao?" Mạc Cẩn nghe cô nói như vậy, lộ ra nụ cười, "Vậy con đồng ý mối hôn sự này rồi?"
"Con không đồng ý." Thích Cảnh Nhân rất trực tiếp trả lời vấn đề của ông, sau đó nói ra nguyên nhân cô không đồng ý: "Con và Thi Ngạo Tước không phải là người cùng một thế giới, hai người miễn cưỡng sống chung với nhau như vậy chắc chắn sẽ không hạnh phúc."
"Tại sao?" Mạc Cẩn hỏi.
"Bởi vì anh ta có người mình yêu." Thích Cảnh Nhân rất hiểu ba của mình, tuy rằng ông làm việc rất độc đoán, nhưng ông sẽ không mù quáng quyết định một việc, cho nên giải trừ hôn ước với Thi Ngạo Tước, còn đợi thương lượng.
"Nó có người yêu hay không ba sẽ phái người đi thăm dò, bây giờ con trở về rồi, vậy ở trong phủ tổng thống đừng đi nữa." Mạc Cẩn lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: "Con người thừa kế tổng thống kế tiếp, thường hay xuất đầu lộ diện sẽ dẫn đến họa sát thân, có biết không?"
"Con nói con không làm Tổng thống." Thích Cảnh Nhân nói: "Điều kiện của anh con đều tốt hơn con ở tất cả phương diện, anh ấy thích hợp thống trị quốc gia hơn con. Con chỉ là một người phụ nữ, dã tâm của con lớn hơn nữa cũng không sánh bằng một phần mười của đàn ông. Nếu như con thật sự đã làm Tổng thống, sớm muộn gì cũng sẽ chôn vùi cơ nghiệp ba gầy dựng được thôi."
Sở dĩ Thích Cảnh Nhân sẽ rời khỏi Phủ Tổng thống có hai nguyên nhân, một là hôn sự của cô và Thi Ngạo Tước, hai là cô đã bị chọn là người thừa kế kế tiếp. Hai điều này đều không phải chuyện cô muốn, cho nên cô không chịu thỏa hiệp.
Nếu như không phải Tô Cửu Y đã xảy ra chuyện như vậy, có lẽ Thích Cảnh Nhân sẽ không trở về, bởi vì cô rất rõ ràng, một khi trở lại cái chỗ này liền sẽ không còn có tự do. Phủ Tổng thống tựa như một căn nhà giam, cứng rắn vây khốn cô.
Mạc Cẩn thở dài, chân thành thấm ý nói: "Anh của con có năng lực bảo vệ tốt mình, nhưng con không có. Ở trong hoàng tộc, thân bất do kỷ. Ba có thể tận lực chính là cho con một địa vị, con chỉ có trên cao vời vợi, mới có thể không bị thương tổn. Cảnh Nhân, con phải hiểu ba làm tất cả cũng là vì tốt cho con."
"Con biết."
Kết thông gia với nhà họ Thi, từ đó vững chắc địa vị nhà họ Mạc ở giới kinh doanh và giới chính trị, nhà họ Thi phú khả địch quốc, một khi hai nhà kết thông gia thành công, sau này hai nhà sẽ là liên thủ mạnh mẽ, không thể phá vỡ.
Thích Cảnh Nhân rất rõ ràng dụng ý của ba mình, sở dĩ ông làm như vậy cũng không phải là vì tiền tài nhà họ Thi, mà là muốn tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc. Nếu như tương lai cô thật sự kế thừa ngôi vị tổng thống, cô sẽ đối mặt với đủ loại nguy hiểm, mà có thể ngăn cản những vấn đề này cũng chỉ có nhà họ Thi.
Cha con hai đều rơi vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, Thích Cảnh Nhân chủ động phá vỡ cục diện yên lặng, cô hỏi Mạc Cẩn: "Ba, ba có thể tra được hành tung Bắc Mặc không?"
"Bắc Mặc?" Mạc Cẩn nhíu lông mày một chút, "Con tra hành tung cậu ta làm cái gì?"
"Anh ta đả thương bạn của con, hơn nữa còn là trọng thương." Thích Cảnh Nhân nhướng lông mày một chút, nói: "Từ trước đến nay con gái là người có oán báo oán có thù báo thù, anh ta thiếu nợ con, dù thế nào con cũng phải đòi lại."
"Cảnh Nhân." Sắc mặt Mạc Cẩn lập tức trầm xuống, răn dạy cô nói: "Nhà họ Bắc với chúng ta là thế giao, Bắc Mặc lại là con trai của tướng quân, cho nên không thể để cho con hồ nháo."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Anh ta là con trai của tướng quân, con cũng là con gái của tổng thống thôi."
Thích Cảnh Nhân không thể nói là nuông chiều từ bé, nhưng từ nhỏ đến lớn trên căn bản cô là được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, bởi vì lúc mẹ sinh cô đã khó sinh mà ૮ɦếƭ, cho nên Mạc Cẩn vẫn luôn mắc nợ mẹ con các cô, cho nên những năm gần đây ông vẫn luôn đền bù. Mà cách bù đắp, là để mọi thứ tốt nhất lại cho Thích Cảnh Nhân, kể cả chức vị tổng thống.
Thích Liên - mẹ của Thích Cảnh Nhân là con gái phó tướng thủ hạ của Mạc Cẩn, ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ở cùng Mạc Cẩn nhiều năm, bà chưa một lần nói qua muốn Mạc Cẩn lấy bà qua cửa, cứ thế không danh chính ngôn thuận làm người phụ nữ sau lưng của ông.
Ban đầu Mạc Cẩn chỉ xem Thích Liên thành thế thân của người vợ đã mất, nhưng sau đó ông đi ra từ trong bi thống, dần dần đã yêu Thích Liên, cho nên hợp thành một gia đình với bà.
Ngày hạnh phúc không có duy trì được bao lâu, bởi vì Thích Cảnh Nhân đến, Thích Liên liền đi vào Quỷ Môn quan, bà ૮ɦếƭ ở trên bàn phẫu thuật, chưa kịp nhìn con gái của bà.
Vì nhớ thương người vợ đã mất, Mạc Cẩn bất chấp mọi người khuyên can, để Thích Cảnh Nhân theo họ của mẹ, sở dĩ tên Cảnh Nhân, là ý hoài niệm người cũ.
Thích Cảnh Nhân biết mặc kệ cô làm cái gì, ba cô cũng sẽ không ngăn cản, không phải bởi vì ông bao che khuyết điểm, mà là bởi vì ông nhớ tình xưa. Hai mươi năm này, hầu như mỗi khi trời tối ông đều sẽ lấy ảnh chụp của mẹ cô ra xem, nói với cô rất nhiều rất nhiều lời.
"Chính là vì con là là con gái tổng thống, con mới không thể làm xằng làm bậy." Mạc Cẩn nghiêm túc nhìn cô, "Mỗi một việc con làm đều có ảnh hưởng đến quốc gia, cho nên trước khi làm nhất định phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ."
"Con không làm xằng làm bậy." Thích Cảnh Nhân nói: "Chỉ là anh con có thể làm xằng làm bậy hay không thì chưa chắc."
"Thích Cảnh Nhân." Mạc Cẩn gọi cả tên lẫn họ của cô, sau đó nói: "Gần đây anh con đang bận chính sự, con không cần quấy rầy nó."
"Đã quấy rầy rồi." Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, "Là anh của con phái người đưa con về, hơn nữa anh còn nói cho con biết, trước sáng mai sẽ quay lại thăm con."
Sau khi nói xong, cô lại bồi thêm một câu: "Anh của con cưng chiều con, sẽ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt con. Ba, ba hẳn là rất rõ ràng tính cách của anh con, nếu con nói là con muốn ***, anh ấy nhất định sẽ chém đầu của đối phương trở về để cho con tàn phá."
Mạc Cẩn nhìn cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
*
Tần Thiếu Bạch nằm ở trên bãi cỏ sân sau nhà họ Thi *** cả đêm, trên cằm vốn cương nghị mọc ra râu ria màu xanh, nhìn có vẻ có chút chán chường.
Tống Trí Kha đến nhìn anh hai lần, cố gắng khuyên giải anh, nhưng Tần Thiếu Bạch biểu hiện ra lại là một bộ dáng "Tôi không sao, chỉ là nghiện TL muốn hút thêm hai cái điếu mà thôi". Khiến Tống Trí Kha cảm thấy không còn gì để nói, dứt khoát không quản anh nữa.
Thi Ngạo Tước xử lý tốt chuyện khác, canh giữ ở bên giường Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, ngay cả mắt cũng không có nhắm lại chút nào. Anh nắm tay lạnh như băng của Tô Cửu Y, không có buông lỏng chút nào, dường như muốn dùng nhiệt độ lòng bàn tay của mình để cho cô ấm áp một chút.
Trong một đêm, tin tức Tô Cửu Y bị bắn hôn mê bất tỉnh liền truyền khắp cả nhà họ Thi, khi mọi người biết được Thi Ngạo Tước chăm sóc Tô Cửu Y suốt cả một buổi tối, đều chịu khiếp sợ.
So với nữ hầu khác, quản sự hơi bình tĩnh được một chút, thật ra trước đó lúc Thi Ngạo Tước xin nghỉ cho Tô Cửu Y, bà liền đoán được quan hệ giữa hai người không cạn, chí ít không phải quan hệ chủ tớ bình thường đơn giản như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc