Chọc Giận Bảo Bối - Chương 531

Tác giả: Hề Yên

Người trong *** không có phản ứng, máu còn đang không ngừng tuôn ra từ vị trí vết thương của cô, trên tay, trên quần áo của cô, kể cả trên xe, toàn bộ đều là máu.
"Tô Cửu Y! Không cho phép ngủ!"
Thi Ngạo Tước dùng tay vỗ mặt của cô, cố gắng đánh thức cô, không cho cô tiếp tục ngủ, nhưng Tô Cửu Y lại không có bất kỳ tri giác, cô cứ thế yên lặng tựa ở trong *** của anh, nghe không được tiếng gọi ầm ĩ của anh.
Thi Ngạo Tước chưa bao giờ lo lắng giống như lúc này, dường như tất cả chung quanh đều đã biến thành tối đen, mà anh đang đặt mình ở trong một hoàn cảnh tối đen không thấy được năm ngón tay, không tìm được cửa ra, không tìm được phương hướng.
Thi Ngạo Tước không dám động, bởi vì anh biết Tô Cửu Y bị thương rất nặng, anh lo lắng một động tác của mình sẽ tăng thêm thương thế của cô, tự tay đẩy cô đến quỷ môn quan.
"Tô Cửu Y." Anh vừa gọi tên của cô, vừa lấy điện thoại di động ra lấy số điện thoại của bác sĩ Trần gọi đi.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, giống như mỗi một lần lúc trước, bác sĩ Trần vừa mở miệng liền hỏi thăm thân thể của anh không thoải mái chỗ nào, Thi Ngạo Tước không nói thêm gì, chỉ là căn dặn nói: "Lập tức thông báo mười bác sĩ quyền uy nhất, chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ chữa bệnh, mười phút sau tôi muốn nhìn thấy người."
Lúc Tôn Nham rọi đèn pin đi ra dò xét, phát hiện xe Thi Ngạo Tước nghiêng lệch dừng trên đường xe chạy ở sân trước, cảm thấy có chút nghi hoặc. Trong ký ức của ông, Thi Ngạo Tước là người theo đuổi sự hoàn mỹ, lúc anh làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ôm một loại tâm lý tùy tiện. Cho dù là mấy chuyện nhỏ nhặt như đỗ xe này anh cũng rất xem trọng, không phải ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì sẽ tuyệt đối không vi phạm nguyên tắc của mình.
Cho nên hiện tại chỉ có một tình huống, nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.
Tôn Nham tắt đèn pin vội vàng đi tới, đến gần mới phát hiện toàn bộ thủy tinh cửa xe trước đều vỡ vụn, mà trên thân hai người đang ôm nhau trong xe nhuộm đầy máu tươi!
Thân thể Tôn Nham chợt cứng đờ, đèn pin trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất, ông sợ hãi vội vàng tiến lên mở cửa xe, giọng nói ức chế không ngừng run rẩy: "Ngạo Tước thiếu gia .... Sao rồi? Đây .... đây là xảy ra chuyện gì?"
Thi Ngạo Tước ngưỡng dựa ở trên ghế ngồi, ôm chặt Tô Cửu Y lên trên người, vì để cho cô không phải khó chịu, anh mạnh mẽ chống cánh tay nâng đầu cúi xuống của cô, không nhúc nhích chút nào.
Nghe được giọng nói của Tôn Nham, anh ngay cả đầu cũng không chuyển, mở miệng nói: "Chú Tôn, làm phiền sai người cầm cáng cứu thương tới."
Thi Ngạo Tước rất trấn định, trấn định đến khiến người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh, Tôn Nham rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, tuy rằng biểu cảm trên mặt anh lạnh nhạt giống như bình thường, nhưng quanh người anh lại bao trùm lên một lớp sát khí khiếp người.
Tôn Nham ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cũng không có hỏi nhiều, lập tức sai người lấy cáng cứu thương ra.
Thi Ngạo Tước cẩn thận ôm Tô Cửu Y xuống xe, sau khi xác định sẽ không tăng thêm thương thế của cô mới đặt cô đến trên cáng cứu thương, anh đuổi tất cả người làm rời đi, chỉ để lại một mình Tôn Nham, cùng ông mang Tô Cửu Y vào phòng vô khuẩn trên lầu.
Chính xác mà nói, là căn phòng cứu thương không có bất kỳ vi khuẩn nào, bởi vì Thi Ngạo Tước thường hay bị thương, cho nên anh cố ý sai người ta xây dựng một gian phòng như vậy, làm như vậy là để thuận tiện mình trị thương, chỉ là khiến anh không ngờ là có một ngày phụ nữ của mình cũng sẽ dùng tới căn phòng này.
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn dài đựng đồ y tế và một giường phẫu thuật, đi vào, lập tức ngửi thấy được một cổ mùi thuốc sát trùng giống như ở trong bệnh viện, rất là gay mũi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tám phút sau bác sĩ Trần mang theo đội chữa bệnh đuổi tới, sau khi kiểm tra tình huống thương thế của Tô Cửu Y, không dám trễ nãi một khắc liền làm xong công việc khử trùng, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Thi Ngạo Tước muốn trông chừng Tô Cửu Y đến khi kiểm tra triệu chứng tánh mạng của cô ổn định lại, nhưng tình thế nguy hiểm trước mắt này cũng không phải anh có thể làm bậy, nhìn bác sĩ lấy viên đạn trong cơ thể cô ra, anh cúi đầu rơi xuống môi của Tô Cửu Y một nụ hôn.
"Chờ em tỉnh lại, anh cho em một hôn lễ." Anh nói bên tai cô như vậy.
Tô Cửu Y nằm ở trên bàn phẫu thuật mặt mày trắng bệch, đại khái là bởi vì mất máu quá nhiều, da trên người cô cũng không có huyết sắc, hô hấp của cô rất yếu ớt, nếu như Thi Ngạo Tước không ***ng vào môi của cô, có lẽ sẽ cho rằng tánh mạng của cô đã ngưng hẳn ở đây rồi.
"Chiếu cố tốt cô ấy."
Lưu lại một câu này xong, Thi Ngạo Tước kiên quyết xoay người, anh rõ ràng đi dứt khoát như vậy, nhưng bước chân lại rất nặng rất nặng.
Lúc nhận được điện thoại của Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch vừa đưa Thích Cảnh Nhân đến nhà, nghe Thi Ngạo Tước nói chuyện vừa rồi bị phục kích, anh ta lập tức hỏi: "Thương thế Tô Cửu Y như thế nào rồi?"
"Vẫn ổn." Thi Ngạo Tước thản nhiên trả lời.
"Chỉ dựa vào thân thể nhỏ của cô ấy đỡ đạn cho anh, không ૮ɦếƭ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi. Bây giờ anh đang ở đâu, tôi lập tức chạy tới." Tần Thiếu Bạch nói: "Để tôi thông báo Trí Kha bên kia, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là thăm dò hoàn cảnh hiện trường một chút. Đúng rồi Tước, vẫn quy củ cũ, tạm thời không cần báo cảnh sát."
"Ừ, biết."
"Cửu Y đỡ đạn cho Thi Ngạo Tước?" Giọng nói lười nhác của Thích Cảnh Nhân vọng đến, đại khái là bởi vì uống nhiều R*ợ*u, cô cũng không có ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
"Em trước ngủ một giấc đi." Tần Thiếu Bạch đỡ cô đi tới phòng ngủ, vừa đi vào trong vừa nói: "Không nghiêm trọng, em yên tâm."
Nghe được anh nói không nghiêm trọng, mức R*ợ*u của Thích Cảnh Nhân ngược lại tỉnh hơn phân nửa rồi, cô lắc lắc đầu đuổi cảm giác hôn mê đi, dùng ngón tay chọc chọc *** Tần Thiếu Bạch, "Anh ít lừa gạt tôi, đi, dẫn tôi đi cùng."
"Đừng làm rộn nữa." Tần Thiếu Bạch bắt lấy tay của cô, "Nhìn em say thành như thế nào rồi."
"Tôi không có say." Thích Cảnh Nhân nghiêm trang nói: "Nếu anh không để cho tôi đi, tôi sẽ tuyệt giao với anh."
Tần Thiếu Bạch không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ Thích Cảnh Nhân nói lời như vậy, anh nhướng mày kiếm nhìn cô một lát nữa, đưa tay chỉnh sửa tóc rối loạn lại cho cô.
"Đi thôi." Anh dắt tay của cô.
*
Lúc Thẩm Chanh biết được Tô Cửu Y bị thương, lập tức chạy về từ bên ngoài, Thi Vực vốn trong công ty xử lý một hạng mục mới, khi nhận được điện thoại của Thẩm Chanh cũng buông công việc trên tay xuống, trở về nhà.
"Thế nào rồi?"
Thấy Tôn Nham đang đi tới đi lui trên hành lang bên ngoài phòng chữa bệnh và chăm sóc, bộ dáng nhìn có vẻ còn có chút bất an, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, dường như ý thức được Tô Cửu Y có thể là bị thương không nhẹ.
Nhìn thấy Thẩm Chanh tiến vào từ bên ngoài, Tôn Nham liền nghênh đón, hồi đáp: "Đã lấy viên đạn ra, nhưng vị trí bắn cách trái tim quá gần, tổn thương mấy mạch máu tĩnh mạch, hiện đang làm phẫu thuật."
"Nghiêm trọng như vậy?" Trái tim vốn chính là một bộ phận quan trọng nhất của thân thể con người, bị thương bất kỳ chỗ nào trong trái tim, đều rất có khả năng sẽ ૮ɦếƭ.
Tôn Nham gật đầu, nói: "Phu nhân, tôi thấy bộ dáng Ngạo Tước thiếu gia giống như rất căng thẳng vì cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì ...."
"Sẽ không." Thẩm Chanh ngắt lời anh ta: "Con bé nhất định sẽ gắng gượng qua cửa ải này."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc