Chọc Giận Bảo Bối - Chương 530

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y lắc lắc đầu, "Không cần, đã không có gì rồi."
"Nghe lời."
Tô Cửu Y vẫn luôn rất hiểu rõ tính cách Thi Ngạo Tước, rất cường thế, hơn nữa bình thường chuyện anh quyết định sẽ không ai dám phản bác. Làm nữ hầu nhà họ Thi, cô không thể cãi lời mệnh lệnh của ông chủ, làm bạn gái của anh, cô không thể để cho anh mất mặt ở trước mặt người khác.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy giống như dòng nước xoáy kia, không giống với mỗi lần nhìn cô lúc trước, giờ khắc này ánh mắt của anh mang theo cưng chiều khiến người ta rất khó phát hiện ra.
Đúng, là cưng chiều.
Tô Cửu Y cho là mình nhìn lầm rồi, bởi vì theo cô, Thi Ngạo Tước là một người đàn ông tính tình nhạt nhẽo hơn nữa còn rất ít nhiệt tình, anh rất ít khi biểu lộ ra tâm tình và tình cảm của mình, cho nên mới làm cô cảm thấy kinh ngạc.
Thi Ngạo Tước bưng lấy mặt của cô, thổi nhẹ một hơi vào mắt cô, đại khái là sợ kích thích đến mắt nhạy cảm của cô, sau khi anh thổi ra một hơi liền dừng lại, dùng tay cẩn thận kiểm tra.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp như thần của anh, trong nháy mắt Tô Cửu Y thất thần, vẫn là không chân thật như vậy, người đàn ông đứng ở đầu Kim Tự Tháp, người đàn ông có thể ngạo thị toàn bộ thế giới, người đàn ông khí khái bức người này, đã bị cô chiếm được rồi.
Cho dù là tạm thời, hiện tại anh cũng là của cô, là của Tô Cửu Y cô. Nghĩ tới đây, khóe môi bất giác trèo lên nụ cười, cô cười đến rất thấu triệt, rất thỏa mãn, khiến người đàn ông trước mặt có phần ngạc nhiên không hiểu.
Cát rơi vào mắt không khó chịu sao? Lại còn vui vẻ như vậy.
Thi Ngạo Tước đưa tay dò xét trên trán của cô, Tô Cửu Y lại một phát bắt được tay của anh, cười nói: "Tước thiếu em không có phát sốt, em chỉ vui vẻ mà thôi."
Lúc nói lời này cô không có chút nào ý thức được, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân ngồi ở bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt "Hai người không sao chứ" để nhìn cô và Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước lạnh nhạt liếc nhìn hai người, không nhanh không chậm mở miệng: "Đúng như các người nghĩ vậy, chúng ta ở cùng nhau rồi."
"A!" Tô Cửu Y muốn ngăn cản anh, nhưng vẫn là chậm một bước, cô bĩu môi nói: "Không phải nói tạm thời giữ bí mật mà."
Thích Cảnh Nhân vừa dùng chai bia xếp chồng, vừa nói: "Sớm đã nhìn ra rồi."
Tô Cửu Y "A" một tiếng, "Cậu biết được khi nào?"
"Chuyện này cậu không cần biết." Thích Cảnh Nhân cười, sau đó lấy một lon bia từ trong đống bia xếp chồng mở ra, giơ tay lên với ba người, "Chúc mừng tôi khôi phục tự do."
Tô Cửu Y biết cô ấy chỉ là cái gì, bởi vì cô ấy và Thi Ngạo Tước có hôn ước trong người, hiện tại mình và Thi Ngạo Tước ở cùng một chỗ, vậy quan hệ giữa anh và cô ấy đến đầy liền kết thúc rồi. Mặc kệ là đơn phương và song phương, đoạn hôn ước này đều xem như trở thành phế thải.
Mới chưa tới một tiếng, Thích Cảnh Nhân liền uống 12 lon bia, hào hứng khá cao còn không có một chút men say. Đến cả Thi Ngạo Tước cũng cam bái hạ phong, tìm cớ mang Tô Cửu Y rời đi.
Tần Thiếu Bạch ở lại thu dọn chiến trường, đợi sau khi Thích Cảnh Nhân uống xong thanh toán, tính tiền, cõng cô gái đã say chếch choáng trên lưng, mở bước nhanh đi về vị trí đỗ xe.
Thích Cảnh Nhân giống như gấu bông mới treo ở trên người Tần Thiếu Bạch, một tay ôm lấy cổ của anh, một tay giơ lên cao không ngừng lắc lư, còn huýt sáo, giống như một nữ lưu manh, khiến cho Tần Thiếu Bạch im lặng một trận.
Mở cửa xe nhét Thích Cảnh Nhân vào trong xe, anh nhanh chóng ngồi lên ghế lái, lái xe đi xa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đúng lúc đó, con đường tắt vắng vẻ nào đó truyền đến một trận tiếng vang xột xột xoạt xoạt, mấy người đàn ông mặc thân đồ đen thủng thỉnh bước đi, cẩn thân từng ly từng tí lục lọi trong một tòa nhà bỏ hoang.
Nhờ ánh trăng, bọn họ đặt tay đến trên một khối gạch ngói trên tường, nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới một cái, ngói gạch lập tức lõm vào, cửa bên cạnh chậm rãi mở ra, bên trong truyền ra ngọn đèn vàng rất mờ.
Mấy người đàn ông áo đen liếc nhìn lẫn nhau, sau đó gật gật đầu, khom người đi vào.
Ước chừng đi khoảng trăm mét xa, tiếng ồn ào liên tiếp như ong vỡ tổ càng lúc càng gần, bọn họ cởi đồ đen trên người, lộ ra tây trang gọn gàng diễm lệ.
Bọn họ rất nhanh đến gần càng ngày càng gần nơi phát ra âm thanh, sau đó đẩy cửa lớn sắt ra.
"Tôi cá đại, đại...."
"Đến, đến, lại đến một phát ...."
Đây là một ngân hàng ngầm dùng để đánh bạc là chính, che dấu cực kỳ bí mật, chỉ có rất ít nhân vật thương nhân nổi tiếng và kẻ yêu thích đánh bạc mới biết được chỗ này.
Mấy người đàn ông thay âu phục màu đen xuyên qua đám người rối loạn, đi đến trước một cánh cửa trong góc tối, tất cả người hầu đứng ở cửa ra vào rất cung kính mở cửa phòng ra cho bọn họ, nói: "Chủ nhân đã đợi các người rất lâu rồi."
Trong phòng âm u chỉ có một cửa sổ xuyên ánh sáng, bầu không khí yên tĩnh có loại cảm giác áp bách khiến người ngạt thở, khắp nơi chung quanh đều tối đen như mực, nhờ ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy ghế ngồi ở giữa phòng.
"Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?" Người trên ghế ngồi đang đưa lưng về phía dưới, tiếng nói hùng hậu mà sâu lắng, vừa nghe đã biết rõ là dùng dụng cụ thay đổi giọng nói.
"Theo như phân phó của ngài, đã an bài một súng bắn tỉa, mai phục ở chung quanh nhà họ Thi." Người cầm đầu hồi đáp.
Người ngồi ở trên ghế ngồi cười vài tiếng, tán dương: "Rất tốt, bước tiếp theo, chính là muốn mệnh Thi Ngạo Tước."
Người cầm đầu cúi đầu: "Xin chủ nhân yên tâm, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ."
*
Lúc lái xe đến cách cửa chính nhà họ Thi khoảng trăm mét xa, Tô Cửu Y đột nhiên nhìn thấy một điểm đỏ lắc lư ở trên người Thi Ngạo Tước, bởi vì nguyên nhân xe đang chạy, điểm đỏ không ổn định, chuyện từ vị trí trái tim anh đến nơi bả vai.
Không tốt, là tia hồng ngoại!
Giây phút đó, trong đầu Tô Cửu Y gần như trống rỗng, hoàn toàn không còn kịp suy tư nữa, liền chợt nhào tới trên người Thi Ngạo Tước, chắn ở trước mặt của anh.
"Pằng" một tiếng vang thật lớn, một viên đạn xuyên qua thủy tinh trên xe, khảm vào thân thể Tô Cửu Y. Nhất thời váy trắng cô nhuộm máu, chói mắt tinh hồng.
"Tước thiếu .... Cẩn thận ...." Hơi thở của cô đột nhiên thấp xuống, vừa dứt lời, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng cô, đại khái còn có một chút ý thức cuối cùng, cô khó khăn quay đầu, thật sự phun những máu kia ở trên cửa sổ xe.
Trước mắt đột nhiên trở nên tối đen, thân thể của cô bắt đầu không kiềm chế được, như là thừa nhận sức nặng ngàn cân, cô cũng không nhịn được nữa, dần dần khép con ngươi lại, mất đi tri giác.
Ở trước một giây thân thể cô sắp trượt xuống, Thi Ngạo Tước kịp thời đưa tay ôm eo của cô, ôm vững chắc cô ở trong иgự¢. Một cước đạp cần ga đến tận cùng, một tay anh nhanh chóng chuyển động tay lái, ᴆụng gãy lan can cửa lớn chặn đường của nhà họ Thi, xông vào.
Bảo an và vệ sĩ cho là có người tự tiện xông vào, lập tức cầm súng và gậy điện đi ra xem xét, phát hiện là xe của Thi Ngạo Tước, bọn họ lại lui trở về. Đóng cửa an toàn thứ hai lại.
Thi Ngạo Tước đạp một cước xuống chân phanh, cho xe dừng lại, cảm giác được người trong иgự¢ bắt đầu lạnh như băng, anh vịn vào vai đỡ thân thể của cô lên, tựa ở trên vai của anh.
"Tô Cửu Y."
Giọng nói của anh sâu lắng khàn khàn, mang theo chút run rẩy rất khó phát hiện ra, thật ra vừa rồi anh đã phát hiện mình bị súng bắn tỉa nhắm chuẩn, mà lúc anh muốn tìm biện pháp ứng đối, không có nói ra là sợ dọa cô, không ngờ cô sẽ đỡ cho anh một phát súng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc