Chọc Giận Bảo Bối - Chương 529

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y không ngờ Thi Ngạo Tước sẽ mang cô đi quán thịt nướng chỗ Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân, lúc đến thì Thích Cảnh Nhân đang uống bia, Tần Thiếu Bạch ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy, mắt mang theo yêu thương cưng chìu.
Tô Cửu Y nghĩ đến từng thấy một câu tình thoại ở trên một quyển sách nào đấy: Anh không thích em uống R*ợ*u, nhưng lại sẽ không ngăn cản em uống R*ợ*u, bởi vì chỉ có chờ em uống say anh mới có thể nghe được em nói yêu anh, mới có thể đưa em về nhà chăm sóc em, ở cùng em cả một buổi tối.
Tần Thiếu Bạch thích Thích Cảnh Nhân, người sáng suốt đều nhìn ra được, chỉ là cách anh thích một người hơi khác thường.
Anh có thể vì Thích Cảnh Nhân pha chế R*ợ*u ở Ciaos cả đêm, cũng có thể vì cô vung tay với người khác, nhưng có mấy lời anh lại là chôn sâu ở trong lòng không nói, từ đầu đến cuối không có xuyên phá tầng giấy kia.
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước đi tới, Tần Thiếu Bạch săn sóc đá một cái ghế dài qua, Thi Ngạo Tước nâng chân dài anh tuấn lên đá một cái, ổn định cái ghế vốn lung lay sắp đổ.
Thấy Tô Cửu Y bị Thích Cảnh Nhân kéo đến chỗ cô ấy, anh mới ngồi xuống, vừa ngồi xuống, Tần Thiếu Bạch liền mở miệng hỏi: "Tại sao lại đến rồi?"
Anh ta vẫn còn nhớ vừa rồi trước khi chia tay Thi Ngạo Tước đã nói như thế nào, người không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, vào lúc này phải nên ngồi ở trong nhà hàng cao cấp hưởng thụ người phục vụ có tố chất, uống R*ợ*u đỏ tốt nhất ăn bò bít tết mới đúng. Tới chỗ như vậy, thật sự là không phù hợp với thân phận của anh.
"Theo cô ấy." Thi Ngạo Tước cầm lấy một lon bia vuốt vuốt, sau đó lại ném một lon cho Tần Thiếu Bạch, "Tửu lượng Tần thiếu gia không thật là tốt sao, hôm nay tôi lại muốn kiến thức một chút."
Sau khi nói xong, anh động tác ưu nhã mở lon bia trong tay ra, làm động tác cụng ly với Tần Thiếu Bạch, sau đó dẫn đầu ngửa đầu uống một ngụm.
Tô Cửu Y cho rằng người như Thi Ngạo Tước chắc là không biết uống loại bia rẻ mạt này, bởi vì trong hầm R*ợ*u nhà họ Thi trưng bày đều là một chút R*ợ*u đỏ lâu năm đắt giá chính hiệu, đại khái là vì để cho lúc người giúp việc lấy R*ợ*u thuận tiện phân chia, quản sự đều treo một tầng bảng nhỏ ở phía trên miệng mỗi chai R*ợ*u, trên bảng đó viết ngày tháng R*ợ*u đỏ sản xuất và giá cả.
Tô Cửu Y từng đi theo quản sự quét dọn qua hầm R*ợ*u, lúc ấy cô chỉ là tùy tiện nhìn một trong những chai trên giá R*ợ*u, liền phát hiện R*ợ*u đặt phía trên đều là sáu con số, một chai R*ợ*u đỏ rẻ nhất cũng giá trị 12 vạn.
Lúc ấy cô bị dọa sợ, bởi vì quản sự nói, trong hầm R*ợ*u có hơn bảy trăm chai R*ợ*u đỏ, coi như tính mõi chai R*ợ*u đỏ là mười vạn đồng, 700 chai chính là bảy trăm vạn.
Một người đàn ông hoang phí như vậy, thì ra cũng sẽ có lúc bình dị như vậy.
"Nếu Tước thiếu đã lên tiếng, há có đạo lý không phụng bồi." Tần Thiếu Bạch mở một lon bia, chạm với Thi Ngạo Tước một chút, sau đó một hơi uống cạn cả một lon bia.
Thích Cảnh Nhân đang nằm ở trên bàn dùng nĩa vạch vạch lười biếng ngước mắt liếc mắt nhìn anh ta, sau đó cầm một lon bia đưa cho Tô Cửu Y bên cạnh, nói: "Nhóc con, theo tớ uống một lon."
Tô Cửu Y đẩy bia cô ấy đưa tới trở về, nhíu nhíu mày nói: "Vẫn là không nên đâu Cảnh Nhân, cậu biết tửu lượng tớ không tốt, ngày mai tớ còn phải làm việc."
Thật ra uống R*ợ*u say không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô uống say nhất định sẽ nói mê sảng, tuy rằng mấy lần trước cô uống R*ợ*u cô không biết mình từng nói những gì, nhưng cô có thể khẳng định lúc ấy nhất định nói rất nhiều chuyện không nên nói. Hơn nữa, cô uống say còn có thể ....
Chợt nghĩ đến chuyện say R*ợ*u loạn tính lần trước, mặt Tô Cửu Y liền đỏ một mảng lớn, trái tim cũng bắt đầu thình thịch thình thịch nhảy loạn lên.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tửu lượng của Tô Cửu Y, Thích Cảnh Nhân rất rõ ràng, trước đây lúc ở Ciaos cô nghiên cứu ra một loại cocktail mới, vốn muốn để cho cô nếm thử xem vị như thế nào, kết quả một ly R*ợ*u rót xuống, Tô Cửu Y liền say rồi.
Sau khi say không có làm chuyện khác người gì, nói chính là một vài đề tài không giải thích được, gì mà khi còn bé không được chào đón, thường hay bị mẹ kế đánh chửi trừng phạt linh tinh.
Lúc ấy Thích Cảnh Nhân cũng không biết cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, lại sợ hỏi tình huống gia đình của cô sẽ chạm đến đến vết thương của cô, cho nên xưa nay cũng không hỏi cụ thể tình huống trong nhà của Tô Cửu Y.
Giữa Tô Cửu Y và Thích Cảnh Nhân giống như rất có ăn ý, lúc hai người ở chung một chỗ chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà của đối phương, Tô Cửu Y che giấu Thích Cảnh Nhân là sự thật, nhưng Thích Cảnh Nhân cũng không chịu tiết lộ thân phận thật sự của mình.
"Tớ cũng cảm thấy cậu vẫn là không uống thì tốt hơn." Thích Cảnh Nhân vừa lại lấy lon bia đưa cho Tô Cửu Y trở về, phối hợp mở ra, sau đó cụng lon với Thi Ngạo Tước và Tần Thiếu Bạch, ngửa đầu hào phóng uống một hớp lớn.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn về phía Tần Thiếu Bạch bên cạnh, lạnh nhạt mở miệng: "Quản lý đi."
Tô Cửu Y chống cằm dựa vào trên bàn, cô đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, đỏ ửng trên mặt cũng lui xuống, cô gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Thi Ngạo Tước.
Tần Thiếu Bạch dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Thích Cảnh Nhân, cười hỏi: "Phụ nữ, đồng ý để cho anh quản không?"
"Trước mắt không muốn." Thích Cảnh Nhân nói: "Tiếp qua mười năm tám năm nữa, cố gắng có thể suy xét cân nhắc. Loại hoa hoa công tử như Tần thiếu gia, chỉ sợ phải qua ba mươi tuổi mới có thể định tâm lại."
Tần Thiếu Bạch không nói gì, chỉ là đưa tay chỉnh sửa lại tóc rơi xuống của Thích Cảnh Nhân, hành động của anh rất ôn nhu, giống như là đang che chở sủng vật cực kỳ tr***.
Thích Cảnh Nhân dường như đã quen với Tần Thiếu Bạch như vậy, dù cho hành động của anh rất thân nật, cô cũng không thấy ngượng ngùng. Bởi vì vừa rồi uống bia quá vội vàng, bên cạnh khóe môi dính một chút vết bia, cô ngẩng đầu lên nói: "Nhanh lau cho tôi."
"Được." Tần Thiếu Bạch không có lấy khăn tay, chỉ dùng ngón cái của mình, nhẹ nhàng lau cho cô.
Tô Cửu Y bị phương thức chung ***ng của bọn họ làm ấm áp, không khỏi có chút cảm động, cô cảm thấy tình cảm giữa Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân không giống với cô và Thi Ngạo Tước, bọn họ nhìn có vẻ như bạn bè, anh em, có thể vì đối phương chịu đựng tổn thương, nhưng có mấy lời chính là không chịu nói ra miệng.
Tình cảm như vậy rất kỳ quái, rồi lại khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Cô nghĩ, nếu như lúc Thích Cảnh Nhân gặp phải khó khăn, hoặc là gặp phải nguy hiểm, Tần Thiếu Bạch nhất định sẽ phấn đấu quên mình đứng ở trước mặt cô ấy, ngăn ở trước mặt cô ấy, hóa giải tất cả nguy cơ.
"Cửu Y?" Phát giác được Tô Cửu Y khác thường, Thích Cảnh Nhân không khỏi hỏi, "Sao mắt lại đỏ vậy?"
Tô Cửu Y cũng không ngờ mình sẽ cảm tính như vậy, vì che dấu một mặt này, cô đưa tay dụi dụi mắt, cười nói: "Không có gì, chỉ có hạt cát bay vào trong mắt."
Thi Ngạo Tước nghe nói như thế, lông mày liền nhíu lại, "Cát bay vào trong mắt?"
Tô Cửu Y gật gật đầu, "Ừ, đã không có gì đáng ngại rồi..."
"Lại đây ngồi." Thi Ngạo Tước kéo Tô Cửu Y, ý bảo cô ngồi bên cạnh anh.
Tô Cửu Y không rõ lắm mục đích của anh, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn rất tự giác ngồi xuống trên ghế bên cạnh anh. Vừa ngồi vững vàng, bên tai liền nghe được giọng nói khàn khàn của anh: "Ngẩng đầu, để anh xem thử."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc