Chọc Giận Bảo Bối - Chương 522

Tác giả: Hề Yên

Cũng đúng lúc này, điện thoại tiếp thông, truyền đến tiếng nói mang theo vài phần xin lỗi của Dạ Hàn: "Xin lỗi Cửu Y, tạm thời gặp được chút chuyện chưa kịp nói cho em biết đã rời đi trước, em sẽ không để tâm chứ?"
Nghe được giọng nói của Dạ Hàn, Tô Cửu Y theo bản năng đứng lên, muốn ςướק di động về từ chỗ Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước nhìn cô một cái, giơ cao điện thoại di động, bởi vì không gian trong xe vốn là nhỏ hẹp, cho nên động tác Tô Cửu Y hoàn toàn rất bất tiện, cô với tay tới, nhưng vẫn là kém một khoảng cách lớn.
"Em vẫn đang nghe chứ?"
Chậm chạp không đợi được câu trả lời của Tô Cửu Y, Dạ Hàn đầu kia lại lên tiếng.
"Tôi ...."
Hai chữ "Đang nghe", bị một ánh mắt của Thi Ngạo Tước bức trở về, anh nhướng mày kiếm, sắc mặt chìm lạnh, như là đang cảnh cáo cô, "Dám nói thử xem."
Tô Cửu Y thành công bị anh uy hiếp, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cô vốn cho rằng Thi Ngạo Tước sẽ trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì trước đó ấn tượng của anh với Dạ Hàn cũng không tốt lắm, hơn nữa lúc nào cũng gọi Dạ Hàn là "tiểu tình nhân của em" "mặt trắng nhỏ" .
Không ngờ, anh lại chậm rãi đặt điện thoại di động vào bên tai, thản nhiên nói: "Cô ấy đi toilet rồi, có lời gì nói với tôi cũng như vậy."
Thái độ của anh rất rõ ràng, nói như vậy hoàn toàn là đang tuyên thệ chủ quyền, nói cho đối phương biết Tô Cửu Y đã là người của anh.
Đầu kia, lập tức truyền đến giọng nói sang sảng của Dạ Hàn: "Vậy lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô ấy."
Cúp điện thoại, Thi Ngạo Tước trả điện thoại di động lại cho Tô Cửu Y, biểu cảm trên mặt anh không có thay đổi gì, vẫn là một mảnh lạnh nhạt.
Anh ưu nhã chuyển động tay lái, lái xe đến trên đường xe trước sân liền dừng lại, Tô Cửu Y sợ anh lại đến cởi dây an toàn cho cô, vì vậy xuống xe trước anh một bước.
"Tước thiếu, em về phòng thay quần áo trước đây."
Tô Cửu Y viện cớ muốn đi, Thi Ngạo Tước lại khoanh tay đứng ở trước mặt của cô, chặn đường đi.
Anh nhìn xuống cô từ trên cao, lạnh nhạt mở miệng: "Em không có gì muốn làm ư?"
Tô Cửu Y không rõ ẩn ý trong lời nói của anh, hỏi: "Còn có cái gì phải làm sao?"
"Em cứ nói đi." Anh nhíu mày, giọng nói lạnh đến mức dị thường: "Bình thường lúc người yêu tách ra, không phải đều cần làm chút gì đó ư."
Anh vừa nói như vậy, trong nháy mắt Tô Cửu Y tưởng tượng ra một hình ảnh: Cô nhón chân lên tiến đến trước mặt anh, sau đó chủ động hôn anh một cái, nói: "Tước, một lát nữa gặp."
Loại bức tranh gió này thật là quỷ dị, tuy rằng hiện tại cô xem như bắt đầu hẹn hò với anh, nhưng quan hệ giữa bọn họ chưa đến mức đó.
"Cái kia ...." Tô Cửu Y trầm tư một lúc, sau đó hỏi, "Muốn hôn một chút không?"
"Ngu ngốc." Thi Ngạo Tước vươn tay vuốt vuốt đầu của cô, thấp nói: "Chỉ muốn em nói gặp lại mà thôi, đang nghĩ cái gì vậy."
Gì? !
Chỉ là muốn cô nói gặp lại?
Vậy mới vừa rồi anh còn nói đến mờ ám như vậy, hại cô nghĩ ngợi lung tung, còn mơ mộng ra một hình ảnh mức độ lớn như vậy.
Mặt Tô Cửu Y có chút nóng lên, vì không để cho Thi Ngạo Tước phát hiện sự bối rối của cô, cô vội vã nói rõ: "Gặp lại", sau đó liền xoay người bỏ chạy.
"Ngược rồi."
Lúc chạy ra 4-5m xa, Tô Cửu Y nghe được Thi Ngạo Tước nhắc nhở như vậy.
Lúc này cô mới chú ý tới phương hướng này là thông đến cửa lớn, mà tòa nhà chính, lại ở phương hướng ngược lại. Nói cách khác, cô đi sai đường rồi...
Mặt Tô Cửu Y lập tức đỏ một mảng lớn, quả nhiên phụ nữ trong tình yêu đều là ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Cửu Y trở về phòng giống như chạy trốn, khóa cửa phòng, lưng chống đỡ ở trên cửa phòng, cô thở phào một hơi, trái tim nhảy lên rất lợi hại.
Đúng lúc đó, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cô tưởng Dạ Hàn gọi tới, kết quả nhìn hiển thị cuộc gọi đến mới phát hiện là Thích Cảnh Nhân.
Ngón tay suông dài lướt qua nút trả lời trên màn hình, để điện thoại đến bên tai, mở miệng nói: "Alo, Cảnh Nhân."
"Cửu Y, cậu ở đâu?" Giọng nói Thích Cảnh Nhân vọng đến, "Bây giờ tớ đang ở trong phòng khách nhà họ Thi, cậu có muốn tới nói chuyện với tớ một chút không?"
"Cậu đã đến rồi sao?" Tô Cửu Y cau mày, hạ thấp giọng nói hỏi, "Có phải cậu ở cùng phu nhân hay không?"
"Không có, khi tớ tới bà ấy đã ra cửa, nghe nói là đi ra biển du chơi với ba của Tước, phải buổi tối mới quay lại." Thích Cảnh Nhân nói.
"Như vậy sao, vậy cậu chờ tớ một lát, tớ lập tức tới tìm cậu."
Cúp điện thoại, Tô Cửu Y lập tức tìm từ trong tủ quần áo ra một bộ đồng phục nữ hầu sạch sẽ, sau khi gấp quần áo vừa thay ra để sang một bên, liền rời khỏi phòng.
Lúc cô đi xuống từ trên lầu, Thích Cảnh Nhân đang đứng ở đại sảnh thưởng thức bích hoạ trên vách tường, cô ấy đứng đưa lưng về phía cửa phòng, ngược chiều ánh sáng.
Ánh mặt trời chiếu xuống trên người cô ấy, kéo thân hình của cô ấy càng thon dài hơn, ngũ quan cô ấy tinh tế giống như đao khắc, mỗi một tấc trên người đều giống như được thượng đế tỉ mỉ làm ra, mang theo hào quang chói mắt.
"Cảnh Nhân, hôm nay cậu không đi làm sao?" Tô Cửu Y vừa xuống cầu thang vừa hỏi.
"Nghỉ rồi." Thích Cảnh Nhân ngồi xuống ở trên ghế sofa, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo, nói: "Tối hôm qua đánh một lão già lưu manh, hôm nay mang theo một đám người tới gây chuyện, quản lý sợ sự tình nháo lớn, bảo tớ trốn hai ngày."
"Cậu lại đánh người rồi?" Ở trong ấn tượng của Tô Cửu Y, Thích Cảnh Nhân đã không phải là lần đầu tiên đánh người ở Ciaos.
Gác lại không nói đến chuyện cầm chai R*ợ*u đập bể đầu Tiêu Thần trước đó, chỉ mấy ngày hôm trước, cô ấy còn ẩu đã với một người phụ nữ, lúc ấy người phụ nữ kia đến quầy bar gọi R*ợ*u, cũng không biết trúng gió gì, nhất định không thể không uống ly Tần Thiếu Bạch đã uống kia.
Lúc ấy Thích Cảnh Nhân đặc biệt hào phóng đẩy ly R*ợ*u kia tới trước mặt người phụ nữ đó, kết quả người phụ nữ đó nói, cô ta không cần cái ly cô ấy đa chạm qua, muốn Tần Thiếu Bạch tự mình bưng cho cô ta.
Trong miệng Thích Cảnh Nhân nói được, kết quả nghĩ một đằng nói một lẻo, bưng ly R*ợ*u kia lên liền giột tới trên mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia bị giọc giận, mang theo túi xách liền vọt vào trong bục, đánh nhau với Thích Cảnh Nhân. Lúc ấy Thích Cảnh Nhân cũng không có khách sáo, anh tuấn thưởng cho người phụ nữ kia mấy bạt tai, đánh cô ta thành đầu heo.
"Đúng vậy." Thích Cảnh Nhân nói: "Lão già lưu manh kia nói tớ mặc gợi cảm, muốn chơi tình một đêm với tớ? Lúc ấy Tần Thiếu Bạch cũng ở đó, nghe được ông ta nói như vậy, không nói không rằng, ôm một chai R*ợ*u liền đập tới, đập đối phương đầu rơi máu chảy."
Nghe Thích Cảnh Nhân nói như vậy, Tô Cửu Y đã có thể tưởng tượng ra tràng diện tối hôm qua, nhất định rất máu tanh.
"Hai người các cậu đều quá xúc động rồi..." Cô nói.
"Chỉ một mình Tần Thiếu Bạch xúc động mà thôi, lúc ấy tớ chính là cực kỳ bình tĩnh."
"Cậu đương nhiên bình tĩnh rồi." Tô Cửu Y bĩu môi, "Tớ còn không hiểu cậu sao, thích xem náo nhiệt nhất, đặc biệt loại chuyện đánh nhau này."
Thích Cảnh Nhân cười, đưa tay P0'p ở trên *** cô một cái, "Cô gái nhỏ, xem ra cũng là cậu hiểu rõ tớ nhất nha."
Tô Cửu Y né tránh sang bên cạnh, "Thích Cảnh Nhân, cậu là đồ nữ lưu manh."
"Cậu còn tớ như vậy nữa, có tin tớ khiến cậu yêu tớ không."
Tô Cửu Y: "...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc