Chọc Giận Bảo Bối - Chương 517

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y thả điện thoại di động về lại trong túi xách, điều chỉnh xong tư thế của mình, sau đó hỏi: "Anh mới vừa nói gì?"
Trong ánh sáng và âm nhạc ngựa gỗ hoàng gia tôn quý hoa lệ xoay tròn, quây cuồng lên xuống, dường như đặt mình trong ở trong mộng cảnh đồng thoại, biểu lộ sắc thái huyền ái thần bí ra khắp nơi.
Đáy mắt Dạ Hàn lộ ra chút thâm ý, sau đó cười lắc đầu: "Không có gì."
Như là một câu nói đùa, cũng giống như là một câu tiếng lòng, cứ như vậy theo âm nhạc dễ nghe thổi tan trong gió.
Choi mấy loại trò chơi đơn giản xong, Dạ Hàn cảm thấy có loại ảo giác dẫn vị thành niên tiến vào sân chơi, anh quan sát đánh giá tấm vé tuyên truyền của Tô Cửu Y, cười: "Vừa rồi có phải em nên mua nửa giá phiếu thôi không?"
Tô Cửu Y không có nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, quay sang hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì vừa rồi em hoàn toàn đang đoạt chỗ ngồi của trẻ vị thành niên."
Tô Cửu Y: "Không phải anh cũng đoạt rồi ư?"
Dạ Hàn cười, không nói thêm gì nữa.
Phim điện ảnh 5D nữ oa vá trời, ghế khí cầu samba xoay tròn, Dạ Hàn và Tô Cửu Y chơi mấy lần.
Tô Cửu Y vẫn là vẻ mặt hứng thú dạt dào kéo ống tay áo Dạ Hàn H**g phấn nói: "Chúng ta đi ngồi thuyền hải tặc đi."
"Em chắc chứ? Cái đó sẽ có cảm giác mất trọng lượng rất nghiêm trọng." Anh giải thích nói, "Em vẫn là lựa chọn em thích đi là được rồi, tuyệt đối đừng để những lời kia ở trong lòng, huống chi nhiệm vụ hôm nay của tôi cũng là bồi theo em."
Dù cho Dạ Hàn nói như vậy, Tô Cửu Y vẫn cảm thấy mình hẳn là dũng cảm khiêu chiến một vài trò K**h th**h.
"Tôi thật sự muốn đi."
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của cô, Dạ Hàn không đành lòng từ chối, cùng cô đi thuyền đại hải tặc trong sân chơi.
Có rất nhiều người dến chơi thuyền hải tặc, đội ngũ thật dài vẫn luôn xếp từ lan can uốn lượn có mái che nắng đến bên ngoài, những hạng mục bọn họ vừa mới chơi kia hoàn toàn không có nhiều người như nơi này.
Tô Cửu Y hào hứng không giảm, lôi kéo cánh tay Dạ Hàn tự giác xếp ở tuốt phía sau đội ngũ, sau đó càng không ngừng nhìn quanh tình huống cửa ra vào trò chơi.
Bộ dạng chơi trò chơi này cần phải hai phút, chờ những người này phía trước đều sắp xếp xong, chắc hẳn nửa tiếng mới có thể hoàn thành.
Do thời tiết, khuôn mặt trắng nõn của Tô Cửu Y bị trong không khí hơi nóng mãnh liệt làm ửng đỏ lên, ánh mắt của cô mỉm cười, đôi mắt đen như mực giống như một ao nước trong.
Chỉ là nụ cười này kéo dài mấy giây, khi nhìn rõ người tới sau lưng, liền lúng túng *** trên mặt.
Thi Ngạo Tước cũng không nghĩ tới lại gặp mặt Tô Cửu Y ở chỗ này, cũng không nghĩ ra cô cũng sẽ lộ ra nụ cười như vậy với người khác.
Đến sân chơi là làm tròn hứa hẹn khi còn bé của mình với Quyền Tâm, nhưng người đàn ông nhìn quen mắt bên cạnh Tô Cửu Y, khiến anh cảm thấy khí trời vốn quang đãng hôm nay trong nháy mắt liền âm trầm xuống.
Không khó đoán được, người đàn ông ở trước mắt chính là người cùng cô ngắm pháo hoa.
Quyền Tâm kéo cánh tay Thi Ngạo Tước rõ ràng cũng nhìn thấy Tô Cửu Y trước mặt, nhưng tính ra đó cũng không phải thời gian làm việc, cho nên cô xuất hiện ở nơi này cũng rất bình thường.
Vốn còn muốn giả bộ như không thấy được tránh đi, nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Tô Cửu Y, cô ta vẫn là lắp bắp kinh hãi.
"Dạ Hàn?" Quyền Tâm nhíu nhíu mày dò xét phát ra âm thanh, dù sao ở trường hợp công cộng như vậy nhận lầm người là một việc rất lúng túng.
Dạ Hàn xoay người, tỉ mỉ phân biệt rõ thân phận của người đến, sau hai giây cũng nhận ra thân phận của đối phương: "Quyền Tâm?"
Loại hình thức gặp nhau này, khiến ngoài ra hai người vẫn luôn trầm mặc khác cùng nhau quăng ánh mắt tìm hiểu về phía bọn họ.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Cửu Y ngược lại cảm thấy hai người quen biết cũng không phải quá kỳ quái, dù sao đều là người xã hội thượng lưu, chỉ là nhìn bộ dạng có vẻ rất quen thuộc của hai người, làm cô cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu.
Dạ Hàn - cái tên này đối với Thi Ngạo Tước mà nói cùng không xa lạ gì, chỉ với thất linh bát tán bài báo Tô Cửu Y bày ở trên giá sách trong phòng của anh cũng đã có không ít.
Hơn nữa trong lúc rảnh rỗi, anh còn thường hay dùng Dạ Hàn để khiêu khích Tô Cửu Y, lần này gặp mặt, anh ngược lại muốn nhìn một chút đến tột cùng người đàn ông này có bản lĩnh thần thông quảng đại gì.
Mà Dạ Hàn tự nhiên cũng quen biết Thi Ngạo Tước, nhưng giống như những thương nhân khác trên thương trường, cũng chỉ là có vài lần gặp mặt mà thôi, cũng không quen thuộc.
"Xin chào Tước thiếu, ta là Dạ Hàn." Anh ta vươn tay lễ phép chào hỏi với đối phương.
Vốn Thi Ngạo Tước cũng không muốn để ý tới anh ta, định đơn giản "Ừ" một tiếng liền kết thúc giới thiệu nhàm chán.
Nhưng Quyền Tâm bên cạnh vẫn luôn ở phía sau lưng túm góc áo sơ mi của anh, anh cau lông mày lại, vẫn là nắm lại tay anh ta một chút.
"Rất hân hạnh được biết anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Không lạnh lùng cao ngạo giống như Thi Ngạo Tước, ấn tượng Dạ Hàn cho người ta vẫn là tinh thần tràn trề sức sống, dường như vĩnh viễn đều là một bộ dáng ấm áp như ánh mặt trời.
Sau khi giới thiệu bản thân xong, Dạ Hàn hiển nhiên không có quên Tô Cửu Y bên cạnh.
Anh ta không có quá chú ý vẻ cứng ngắc trên mặt cô, kéo cô đến bên cạnh, giới thiệu với hai người: "Đây là Tô Cửu Y - bạn của tôi."
Thi Ngạo Tước trầm mặt không nói gì, đầu Tô Cửu Y càng thêm thấp đến sắp vùi ở trong ***, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
"Sẽ không phải là bạn gái Dạ Hàn chứ." Quyền Tâm trêu ghẹo nói, nụ cười trên mặt rất mờ ám.Mặc dù biết Quyền Tâm cũng không có ý tứ gì khác, nhưng sau khi cô ta nói ra những lời này, Dạ Hàn vẫn liếc trộm vẻ mặt Tô Cửu Y một cái, chỉ là cô vẫn cúi đầu không nói gì.
Dạ Hàn nghĩ đến thời gian nói chuyện với Tô Cửu Y lúc trước, cô từng nói với mình chuyện sợ người lạ, quả nhiên là vậy, anh cười nói: "Cô ấy sợ người lạ, vẫn là đừng đùa kiểu đó."
Quyền Tâm liếc nhìn Tô Cửu Y, liền không có chú ý đến cô nữa, mà là rất nhanh trò chuyện những chủ đề khác với Dạ Hàn.
Từ sau khi bốn người tiến vào khu có mái che nắng, Thi Ngạo Tước liền nghiêng dựa vào trên lan can xem điện thoại, Tô Cửu Y sẽ thỉnh thoảng liếc trộm anh một hai lần.
Ban đầu lúc vừa quen biết Thi Ngạo Tước, cô xem không hiểu nét mặt thay đổi của anh đến tột cùng có ý nghĩa gì, phân không rõ rốt cuộc anh lúc đó là tức giận hay là bình thường, không biết hành động nhỏ của anh chứng minh ý gì.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, cô dường như có thể hiểu anh, cho nên khi trên mặt anh lộ ra chút không kiên nhẫn, cô liền đoán được, anh rất không thích đặt mình trong hoàn cảnh như vậy.
Dạ Hàn và Quyền Tâm trò chuyện đến khí thế ngất trời, căn bản là quên mất bên cạnh mình còn có hai người suy nghĩ bay xa.
Cuối cùng đợi cho nhóm hành khách tiếp theo muốn lên thuyền hải tặc, Tô Cửu Y vội đi đến chỗ cửa vào chờ người ở bên trong đi ra.
Nhìn trên ghế dài bên ngoài nằm mấy người suýt chút nữa ngất đi, bước chân vốn kiên định lại trở nên do dự.
"Sao vậy Tô Cửu Y?" Quyền Tâm thấy cô chậm chạp không chịu đi về phía trước, tò mò hỏi.
Nếu như ở trong lúc mấu chốt này nói mình sợ hãi, vậy thì quá dọa người rồi.
Nếu như là ở trước mặt Thi Ngạo Tước, anh nhiều lắm chỉ cười nhạo cô mà thôi, nhưng ở trước mặt Quyền Tâm, cô tuyệt đối không thể yếu thế, nếu không lại thấp đi một bậc ở trước mặt cô ta.
Lòng hiếu chiến với Quyền Tâm trong nháy mắt liền nhen nhóm lên, Tô Cửu Y hít sâu một hơi lấy dũng khí đi vào cửa vào, sau khi chọn lựa một vị trí chờ đợi nhân viên công tác kéo vách an toàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc