Chọc Giận Bảo Bối - Chương 506

Tác giả: Hề Yên

"Cho nên nói, Tước thiếu là hy vọng tôi có thể thiết kế một phần quà tặng trở về nước cho mẹ của ngài?" Bạch Nhã cười tổng kết hàm nghĩa trong lời của anh.
"Không đơn thuần là như vậy." Thi Ngạo Tước giơ tay lên vỗ tay một cái, nhân viên phục vụ bên cạnh anh lập tức đưa tới một phần hợp đồng, "Tôi còn nghe nói gần đây nhãn hiệu Xiro này tiêu thụ không quá tốt, tình huống cụ thể chắc hẳn Bạch tiểu thư đừng ép một người ngoài nghề như tôi phải nói nhiều, cho nên tôi nghĩ thu mua nhãn hiệu này của các người, điều kiện cụ thể đều ở trên hợp đồng, Bạch tiểu thư có thể suy tính một chút."
Bạch Nhã khẽ nhíu mày, đã sớm nghe nói Thi Ngạo Tước - con trai của khách quen cũ Thi phu nhân là thương nhân mạnh mẽ vang dội, từ trước đến nay nói chuyện đều không lằng nhằng, không ngờ hôm nạy được gặp thật đúng là làm cô có chút mở rộng tầm mắt.
Cô biết ngay anh chủ động hẹn cô không thể nào chỉ là vì thiết kế riêng một món đồ trang sức đơn giản như vậy, bởi vì nếu là như vậy, anh đại khái có thể trực tiếp tìm người đi công ty của cô lập hóa đơn, không cần phải tốn công tự mình mời cô đến tiệm cà phê sang quý quán này uống trà chiều.
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, nét mặt Bạch Nhã còn có chút thẫn thờ.
Bởi vì căng thẳng nên lòng bàn tay vẫn ra mồ hôi lạnh như cũ, nhưng mạch đập không khống chế nổi đã dần dần khôi phục bình tĩnh trước đó.
Cùng một người đàn ông có thể được xưng tụng là "Truyền kỳ" mặt đối mặt nói chuyện với nhau như vậy, ngay cả trong không khí trầm mặc cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Thế lực nhà họ Thi không thể khinh thường, cô cũng nghe thấy không ít về chuyện của Thi Ngạo Tước.
Gần đây công ty các cô xảy ra vấn đề kinh tế, kinh doanh quả thật không tốt, thời gian rất lâu đều là dựa vào một mình sức mua sắm đồ trang sức hàng tháng cố định của nhà họ Thi để sinh tồn, cô cũng biết cuối cùng nhãn hiệu của mình rất có thể sẽ bị người khác thu mua.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Thi Ngạo Tước đáp ứng cho cô một tuần lễ để suy nghĩ, chỉ có điều trong một tuần này cũng phải thiết kế đồ trang sức cô đã đáp ứng.
Trong tay Bạch Nhã cầm lấy phần hợp đồng cảm giác có chút nóng hổi, đứng một mình yên lặng thật lâu dưới bóng cây.
Buổi tối, nhà họ Thi.
Tô Cửu Y tiện tay phủ khăn mặt lên trên đầu vai mình, cầm lấy mấy tấm hình Thi Ngạo Tước đặt ở trên bàn, đúng lúc là mấy bản thiết kế mới đưa ra thị trường trong năm nay của Xiro.
"Đúng thật là rất có ý nghĩa." Cô lần lượt lật xem từng cái, sau đó nói.
Thi Ngạo Tước giương môi khẽ cười, ngay sau đó vén tay áo sơ mi của mình lên, rồi bưng ly nước ở góc bàn lên, nhấp một ngụm, "Em xem hiểu hàm nghĩa phía sau những thiết kế này sao?"
Tô Cửu Y ngẩng đầu lên, nhìn xương đòn vai trắng nõn của anh bởi vì động tác uống nước chuyển động lên xuống, gợi cảm đến cực điểm, chính mình cũng không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng, sững sờ lắc lắc đầu.
"Vậy em còn nói có ý nghĩa?" Thi Ngạo Tước để ly nước xuống nhíu mày nhìn cô.
Tô Cửu Y phục hồi tinh thần, ánh mắt lơ đãng bất định, "Không phải phía sau mỗi thiết kế đều cũng có hàm nghĩa khác biệt ư, hơn nữa anh có thể nhìn hiểu không!"
Thi Ngạo Tước cũng lắc lắc đầu với cô.
"Vậy thì không tốt rồi." Cô đột nhiên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thi Ngạo Tước đi hai ba bước đến trước mặt cô, nhận bản thiết kế trong tay cô, nói: "Mẹ của tôi có thể xem hiểu."
Tô Cửu Y vui vẻ: "Xem ra anh cũng không phải bởi vì nhà thiết kế nhãn hiệu kia xinh đẹp mới lựa chọn thu mua."
Thi Ngạo Tước bị trêu chọc, mặt lập tức đen mặt: "Quên chuyện bồn cầu lúc lời thật lòng đại mạo hiểm lần trước rồi ư?"
"Tôi sai rồi." Tô Cửu Y vội vàng cầu xin tha thứ, kể từ sau khi leo núi trở về, cô tìm tất cả loại lý do từ chối công việc quét dọn bồn cầu kia, "Việc này cũng không ở trong phạm vi quản lý của tôi, tôi làm như vậy sẽ đoạt công việc của đồng nghiệp tôi, rất không tốt."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày không để ý đến cô nữa, ánh mắt đã rơi vào trên bản vẽ bên cạnh.
.... Đây là một bức tranh có vài đường cong hơi đơn giản, cũng không phải đặc biệt tinh tế, nhìn có vẻ giống như là nhất thời cao hứng tùy tính vẽ ra.
"Đây là em vẽ?" Thi Ngạo Tước hỏi.
Tô Cửu Y gật gật đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi lúc quét dọn phòng vẽ tranh của anh nhất thời không nhịn được, liền vẽ mấy con mèo con."
"Đều cùng một dáng vẻ, thật ra em không cần phải vẽ đến mấy con." Anh chẳng chút nương tình vạch trần cô, cuối cùng chỉ ra trọng điểm, "Hơn nữa đường cong bức tranh này cũng quá sơ sài rồi."
Tô Cửu Y không quá cao hứng nói: "Tôi cũng không phải hoạ sĩ chuyên nghiệp, tôi đã rất nghiêm túc vẽ rồi... bộ dáng này cũng giống một con mèo."
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Ngạo Tước, cô lại nói: "Bỏ đi, dù sao anh cũng không có ý định muốn, vậy tôi cầm về phòng là được rồi."
Ai ngờ lúc cô muốn cầm bức tranh lên, Thi Ngạo Tước đột nhiên nâng cao tay, giữa hai người vốn là tồn tại chênh lệch rất lớn ở phương diện chiều cao, bởi vì như vậy cô lại càng không với tới nổi tay áo của Thi Ngạo Tước.
"Ai nói tôi không muốn?" Thi Ngạo Tước nhíu mày nhìn cô.
Tô Cửu Y nghe tiếng, bỏ tay xuống, sau đó "Nha" một tiếng.
Thi Ngạo Tước lại liếc nhìn đánh giá bức họa kia lần nữa, thật ra cũng không phải là quá kém, sửa sang lại một chút cũng có thể lấy ra bán được, anh lái sang chuyện khác: "Em quét dọn phòng tranh xong chưa, bị quản sự biết chính là sẽ trừ tiền thưởng."
"Ây da không tốt." Một câu của anh khiến Tô Cửu Y nhận ra mình vẫn chưa làm xong công việc, "Cái kia, Tước thiếu, tôi đi làm việc trước đây."
Nói xong, cầm khăn mặt và thùng nước vội vàng chạy đi.
Thi Ngạo Tước nhìn bức tranh trên tay, trầm lắng suy tư.
Ba ngày sau, trợ lý Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại của Bạch Nhã, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm muốn bán nhãn hiệu của mình.
Thật ra Thi Ngạo Tước nói ra điều kiện rất tốt, tuy nói là thu mua, nhưng anh đồng ý để Bạch Nhã tiếp tục làm quản lý Xiro, hơn nữa còn sẽ trợ giúp nhãn hiệu của cô thông qua một con đường nhất định đánh vào thị trường nước ngoài.
Cẩn thận đọc hết hợp đồng rốt cuộc Bạch Nhã cũng biết, tại sao lúc Thi Ngạo Tước hẹn cô lại có tự tin như vậy, giống như biết mình nhất định sẽ đáp ứng ký kết.
Điều kiện hấp dẫn như vậy, không có người bình thường nào có thể chống đỡ chịu đựng được đi.
Sau khi đi đến công ty, tiếp đãi cô là trợ lý của Thi Ngạo Tước, anh ta cười mở cửa phòng làm việc ra cho cô, lễ phép khom người nói: "Làm phiền Bạch tiểu thư chờ một lát, tổng giám đốc đang họp."
Bạch Nhã gật gật đầu đi vào, trợ lý dò hỏi cần đồ uống gì.
"Cà phê là tốt rồi."
"Vâng, xin chờ một chút."
Phòng làm việc trang trí rất đơn giản, một chiếc ghế sofa bằng da màu đen, khay trà bằng thủy tinh trong suốt, phía trên còn đặt một bộ trà cụ quý hiếm.
Đằng sau sofa là bệ cửa sổ, mở rộng ra một khối lớn, trên ban công phủ kín gạch thủy tinh trong suốt đặt mấy chậu cây.
Trên bàn làm việc bày biện laptop chưa khép lại, trên mặt bàn còn đặt bảng tên vàng óng, in chữ tổng giám đốc, là biểu tượng thân phận.
Trên mặt tường màu trắng bên kia treo một bức tránh, mấy chú mèo con vừa *** láp lông tơ trên mu bàn tay của mình, vừa đè quả bóng chỉ dưới chân, híp mắt lại, nhìn có vẻ có chút lười biếng.
Tác phẩm bức tranh này, ý cảnh rất đẹp, nhưng đường cong phác thảo quá cứng ngắc, thuốc màu vô cùng diễm lệ, rất hiển nhiên cũng không phải xuất ra từ danh tác có tay nghề tinh xảo.
Bạch Nhã đột nhiên rất ngạc nhiên, tại sao Thi Ngạo Tước lại treo loại bức tranh này trong phòng làm việc?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc