Chọc Giận Bảo Bối - Chương 498

Tác giả: Hề Yên

Thi Ngạo Tước cũng là người rất có cảm giác an toàn có thể tin cậy đi.
Nếu không tại sao có anh ở bên người thì sẽ không cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt nữa chứ.
Có lẽ anh chính là có loại ma lực này, tuy rằng bối cảnh của anh là vực sâu mênh ௱ôЛƓ vô bờ, mặc dù biết cuối cùng tình cảm của mình đối với anh sẽ chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô cũng đồng ý bất chấp tất cả lao tới như vậy.
Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước rơi vào một tổ cuối cùng, nhìn hai đội khác đều liên tiếp bò lên một đoạn khoảng cách rất xa, đến cả Tô Man Ngưng thể chất yếu nhược cũng không sợ hãi và do dự chút nào, bò lên dưới sự chỉ huy của Tống Trí Kha.
Tô Cửu Y nắm chắc dây thừng của mình, cẩn thận đi theo Thi Ngạo Tước từ từ đi lên núi, mỗi khi giẫm nơi anh từng giẫm qua, liền cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Mắt thấy sắp sửa đến đỉnh núi, Thi Ngạo Tước đi ở phía trước đột nhiên quay đầu, đưa tay ra với cô đang ở sau lưng: "Đưa tay cho tôi, nơi này rất nguy hiểm."
Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn Thi Ngạo Tước, phía sau anh là tia sáng phản xạ của ánh trời chiều, sợi tóc ngược chiều ánh sáng bị gió gào thét thổi loạn như là phủ lên một lớp màu vàng, ngũ quan hình dáng rõ ràng ở trong bóng tối.
Dù cho không thấy rõ lắm, Tô Cửu Y cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, khẽ chớp động đôi mắt sáng ngời như là một con suối, lúc này không khí ấm áp như là một sợi dây tác động cô, khiến cô không tự chủ được đưa tay ra về phía Thi Ngạo Tước.
Ngay tại lúc hai người tay sắp tiếp xúc, dưới chân Tô Cửu Y đột nhiên trượt một cái.
Cô mất đi điểm dừng chân đột nhiên cảm giác giây phút đó mình sắp ngã sấp xuống, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp tới.
Nhưng không hề cảm nhận được đau đớn trong dự đoán, bởi vì trên tay có một luồng lực mạnh mẽ ổn định thân thể của cô.
"Không có gì rồi." Bên tai đột nhiên truyền ra giọng nói quen thuộc, Tô Cửu Y chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Thi Ngạo Tước đang nắm lấy tay của cô, tay kia bám vào cây cối bên cạnh.
Anh chau mày, có một chút mồ hôi dày đặc ở trán.
Tô Cửu Y ổn định tâm tình của mình một chút, sau khi thu hồi tay của mình liền tìm một điểm dừng chân cho mình lần nữa, vừa rồi lúc chân trượt xuống có cảm giác nóng hừng hực, cô kiểm tra đế giày một chút, cũng may cũng không có mài mòn.
Giày vò như vậy, hai người lại kéo xa khoảng cách với bọn họ.
Tô Cửu Y nghĩ lại phát sợ hít sâu một hơi, phát hiện tay của mình vẫn đang không kiềm chế được phát run.
Cô tận lực muốn thay đổi tình trạng hiện nay, nhưng lại có chút lực bất tòng tâm.
Thi Ngạo Tước bên cạnh đột nhiên vươn tay ra nắm chặt tay của cô, tiếng nói rất có khí phách: "Có tôi ở đây, đừng sợ."
Đây là một loại hứa hẹn như thế nào.
Một câu "Có tôi ở đây" liền tác động đến Tô Cửu Y như thế nào, không chỉ là trong lòng trực tiếp xông lên một dòng nước ấm, không chỉ là gò má ửng đỏ, một cổ lực lượng ấm áp truyền khắp toàn thân, thậm chí là ẩm ướt hốc mắt của cô.
Kể từ sau khi gặp Thi Ngạo Tước, chuyện may mắn và bất hạnh thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cô, tất cả đều là vì người đàn ông bề ngoài lạnh như băng trong lòng ấm áp này.
Bọn họ chẳng qua là quan hệ ông chủ và nhân viên, chẳng qua là bị ép và kìm lòng không được mà xảy ra hai lần quan hệ, cùng lắm lại thêm một chút cùng chung hoạn nạn bị cuốn vào trong một âm mưu.
Rốt cuộc tại sao anh lại muốn đối với cô tốt như vậy.
Cô đột nhiên thực sự muốn biết, ôn nhu anh không dễ dàng để lộ ra có thể khuếch tán đến vô biên vô hạn hay không, muốn biết nếu như hôm nay là cô gái khác cùng leo núi với anh, anh có thể cũng đối xử với cô ấy như thế hay không.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Suy nghĩ cẩn thận lại một chút, cô còn chưa từng thấy qua anh sẽ có vẻ mặt ôn nhu như vậy với cô gái khác, dù sao thời gian gặp mặt của hai người bọn họ cơ bản đều là ở trong nhà, cho nên cô cũng không biết tất cả mặt bên ngoài của anh.
Tô Cửu Y cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn sẽ đè nén không được tình cảm phun trào trong lòng mình.
"Còn có thể lên trên không?" Thi Ngạo Tước hỏi cô.
"Ừ, tôi có thể." Cô nắm lại tay Thi Ngạo Tước một chút, dùng loại phương thức này đáp lại sự quan tâm của anh.
Cô ngẩng đầu lên, nheo hai mắt lại nhìn về phía anh, có thể tưởng tượng ra mặt của anh ngược ánh sáng mặt trời bị phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, dường như có thể cảm giác được trên mặt tinh tế của anh đang chau mày, càng che chở mình và dùng sức bước trên lên.
Tô Cửu Y đi từng bước một theo sát phía sau anh, khóe môi bất giác treo lên nụ cười, Thi Ngạo Tước không có cao cao tại thượng và lạnh như băng như bình thường, toàn thân anh tản ra khí chất ôn nhu, khiến người ta không kìm lòng được vùi sâu vào trong đó.
Anh dường như vĩnh viễn đều là một bộ dáng không nóng không vội, ví dụ như hiện tại, cho dù anh gánh chịu sức nặng của gần hai người, vẻ mặt cũng vẫn phong thanh vân đạm như vậy.
Trên tay là mồ hôi anh lưu lại, mất đi dấu vết ở trong gió, nhưng lại không thổi đi được trận trận ấm áp dâng trào trong lòng cô.
Trong lòng bàn tay hai người nắm dần dần hiện đầy mồ hôi, không thể không nói thể chất Thi Ngạo Tước thật sự rất tốt, leo dốc đứng thời gian dài như vậy cũng không thấy anh thở dốc kịch liệt, ngược lại Tô Cửu Y vẫn luôn bị lôi kéo thở gấp "Hồng hộc" không ngừng.
"Nghỉ ngơi một chút, sắp đến đỉnh núi rồi." Thi Ngạo Tước dừng bước, vươn tay chống đỡ ở trên trán mình, che ánh mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu.
Đúng lúc đó, dưới chân Tô Cửu Y lại trượt một chút, cô sợ tới mức vội ôm lấy cánh tay Thi Ngạo Tước.
"Không có chuyện gì." Nếu như đặt ở bên ngoài, Thi Ngạo Tước nhất định sẽ cười nhạo lá gan của cô nhỏ, nhưng hiện tại anh cảm thấy Tô Cửu Y bám người như vậy rất là đáng yêu, so với bộ dạng bình thường dễ dàng xù lông của cô chơi vui hơn nhiều, huống hồ Tô Cửu Y không có "Áo ngoài" cậy mạnh như vậy, rất dễ khiến cho đàn ông có ý muốn bảo hộ.
Đỏ ửng trên mặt của Tô Cửu Y vẫn chưa tản đi, không biết rốt cuộc là bởi vì quá nóng hay là gì khác.
Lúc này cô chú ý tới trên trán Thi Ngạo Tước rậm rạp mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền lấy khăn giấy từ trong túi tiền ra, cẩn thân lau từng ly từng tí mồ hôi trên mặt anh.
Biểu cảm trên mặt Thi Ngạo Tước cứng lại một giây, anh cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Cửu Y, dưới lông mi dày là đôi mắt thấu triệt, dây buộc tóc cũng có chút lỏng lẻo, tóc rơi tán loạn trên trán bởi vì mồ hôi ẩm ướt mà dán ở trên trán.
Gần như không cần nghĩ ngợi, Thi Ngạo Tước vươn tay nắm lấy dây cột tóc của Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y dừng động tác lại, rút tay lại không hiểu nhìn anh.
Thi Ngạo Tước kéo dây buộc tóc trên tóc cột đuôi ngựa của cô xuống, sau đó dùng tay sửa sang đơn giản tóc rơi tán loạn của cô. Hành động của anh vẫn luôn tràn đầy cẩn thận, cẩn thận giống như sợ sẽ làm đau cô.
Sau khi sửa sang tóc rơi lại xong, anh lại từ từ quấn dây buộc tóc lại.
Động tác thân mật như thế khiến Tô Cửu Y trong nháy mắt trở nên không được tự nhiên, cảm giác mặt đang nóng lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng ánh mắt Thi Ngạo Tước, vốn nhìn về phía ánh mắt của anh cũng trở nên lơ đãng bất định.
Cảm giác được cử động căng thẳng của cô, Thi Ngạo Tước cột tóc đuôi ngựa lại xong đột nhiên nâng khóe môi lên, điều này làm cho tâm trạng vừa mới bình ổn của Tô Cửu Y cảm thấy khó hiểu, hoài nghi nhìn về phía anh: "Anh cười cái gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc