Chọc Giận Bảo Bối - Chương 489

Tác giả: Hề Yên

Nếu như cô nhớ không lầm lúc tối hôm qua cô còn giận dỗi xoay người rời đi với anh, tuy rằng anh không nói gì, nhưng bộ dạng im lặng trên xe, chắc hẳn cũng là đang tức giận mà.
"Không có." Anh trả lời đơn giản.
"À." Vẻ mặt Tô Cửu Y không hiểu gật đầu, sau đó chậm rãi với chân vào trong dép lê Thi Ngạo Tước chuẩn bị cho cô, tuy rằng dép có chút không hợp chân, nhưng quả thật như anh nói vậy, rất ấm rất thoải mái.
"Em trở về đi, " Sau khi thấy cô mang dép, anh nhặt văn kiện đặt ở một bên lên, "Tôi còn muốn đi công ty."
"Ừ." Tô Cửu Y nắm chặt váy gật gật đầu.
Anh sải bước đi tới cửa, tay dừng lại trên quả đấm cửa, trầm tư một chút, sau đó lại nói tiếp: "Người đàn ông ngày hôm qua là ai?"
Tô Cửu Y có chút tư tưởng không tập trung, vẫn đang chìm đắm trong giây phút anh muốn mang giày cao gót cho cô, vì vậy cũng không có nghe được lời nói của Thi Ngạo Tước, cô sững sờ nhìn về phía anh, "Anh nói gì?"
Thi Ngạo Tước trầm mặt nhìn cô hai giây, sau đó kéo cửa phòng ra nói một câu "Không có gì" xong, liền đóng cửa rời đi.
Tô Cửu Y sửng sốt vài giây, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu người đàn ông này.
Lúc ăn bữa sáng sửa soạn xong liền đi báo cáo, Tô Cửu Y lại bị quản sự mắng một trận, nói cô mới đến chưa tới một tháng lại xin nghỉ nhiều như vậy.
Tô Cửu Y cảm thấy thật sự là uất ức, cô xin nghỉ gần như không phải vì mình, nhưng cô lại không thể nói mình là vì tham gia buổi tiệc với ông chủ bọn họ, cho nên chỉ có thể yên lặng nhận lấy này S***g mưa bắn ra này.
"Được rồi, cô đi làm việc đi." Không biết là nói mệt, hay là chẳng muốn để ý đến cô nữa, quản sự phất phất tay bảo cô nhanh rời đi.
Nhận được mệnh lệnh, Tô Cửu Y vui vẻ trong lòng làm ra một chữ "V", sau đó bước nhanh vội chạy trốn đi.Bình thường công việc buổi sáng đều khá đơn giản, hơn nữa ở nhà họ Thi thời gian dài liền sẽ phát hiện, thật ra chế độ quản lý với nữ hầu ở nơi này cũng không có nghiêm khắc như cô tưởng tượng ban đầu.
Chỉ cần tạo mối quan hệ với người chung quanh, hơn nữa không bị quản sự phát hiện, bình thường vụng trộm nghỉ ngơi hoặc là bãi công nghỉ ngơi ở gian phòng linh tinh đều không thành vấn đề.
Tô Cửu Y tưới hoa xong, không có việc gì liền dứt khoát lôi kéo Trần Thiến trò chuyện ở phía dưới cái dù che nắng ở một bên.
"Tối hôm qua cô đã đi đâu, tôi gọi điện thoại di động cho cô, cô cũng không tiếp." Trần Thiến hỏi cô.
Tô Cửu Y đáp: "Xin lỗi, tôi quên mang di động bên người."
Thật ra ngày hôm qua lúc cô đi tham gia buổi tiệc bất cẩn để quên túi xách ở trên xe Thi Ngạo Tước, lúc trở về cũng không có tâm tình lật xem nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động, cho nên cũng không có phát hiện chuyện Trần Thiến gọi điện thoại cho cô.
"Không có gì!" Trần Thiến ra vẻ trượng nghĩa vỗ vỗ bờ vai của cô, "Nhưng ngày hôm qua cô chạy đi đâu vậy?"
"Ừ...." Tô Cửu Y nghĩ lí do thoái thác, "Tôi về nhà một chuyến, ừm ừm, về nhà một chuyến."
"Nhà của cô ở đâu?" Nói ra hai người bọn họ còn chưa bao giờ thảo luận về chuyện nhà ở đâu.
"Cách đây không xa." Tô Cửu Y trả lời nói, "Cho nên vừa vặn tiện đường đi qua."
Trần Thiến uống một ngụm nước từ trong máy nước bên cạnh dù che nắng, lầm bầm mở miệng: "Thật hâm mộ cô."
"Hâm mộ tôi chuyện gì?"
"Hâm mộ cô có thể tùy thời tùy khắc về nhà đó, " Trần Thiến nâng cằm lên nói, "Nhà tôi ở thành phố khác, cách nơi này rất xa, sau khi tôi đến đây đi học cũng không thể tìm được một phần công việc tốt, cũng may tiền lương làm việc lặt vặt ở nhà họ Thi rất cao, ba mẹ cũng chưa từng oán giận tôi, nhưng chính là không thể thường hay về nhà thăm bọn họ, có đôi khi thật đúng là rất nhớ bọn họ đó."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Cửu Y nghi ngờ hỏi: "Vậy lúc ngày nghỉ cô cũng không trở về ư?"
"Không có, bạn thân của tôi ở gần đây, lúc ngày nghỉ tôi liền đi ra ngoài phát tờ rơi, sau đó đến nhà bạn thân đi ăn hải sản một bữa, cùng cô ấy chơi game dạo phố, cũng là một loại hưởng thụ đó."
Tô Cửu Y gật gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn cô từng nghĩ qua không ít lần muốn rời khỏi nhà họ Tô, thậm chí còn từng bày ra kế hoạch trốn đi, chỉ có điều đến cuối cùng đều bị Tô Trấn Hùng tìm trở về.
Hiện tại cô trưởng thành, đã được như nguyện rời khỏi những kẻ trộm đáng ghét như đòi mạng kia, đã trở thành chim nhỏ bay lượn tự do, không cần lại bị Tô Trấn Hùng trói buộc nữa, có thể đi thực hiện giấc mộng của mình.
Chỉ là loại cảm giác nhớ thương gia đình này, cô thật đúng là không có cảm nhận được chút nào. Dù sao những kẻ trộm kia không chỉ trộm đi thanh xuân quý báu của cô, còn trộm đi tình cảm cô trân quý nhất.
"Đúng rồi Cửu Y, cậu có bạn trai chưa?" Trần Thiến tiến đến gần, vẻ mặt buôn dưa lê hỏi thăm.
Sau khi Tô Cửu Y nhìn cô ấy hai giây thành thực lắc lắc đầu, sau đó bắt đầu đầm rồng hang hổ: "Nhân viên ngày ngày cố gắng làm việc như tôi vậy, ý định nắm bắt tiền thưởng cuối năm, làm sao có thể có thời gian đi quen bạn trai."
"Cũng đúng ha, " Trần Thiến gật gật đầu, "Bất quá tôi ngược lại cảm thấy cô và Tước thiếu vẫn rất xứng đôi."
.... Tô Cửu Y suýt chút nữa phun toàn bộ nước trái cây vừa uống.
"Xứng gì chứ?" Tô Cửu Y hỏi, "Xứng chỗ nào! ?"
Sau khi Trần Thiến quan sát cô mấy giây, lén cười nói: "Đều rất thích cau mày."
Đã tưới xong vườn hoa rồi, nên nói chuyện phiếm cũng rất tận hứng, Tô Cửu Y buông vòi hoa sen trong tay, chuẩn bị đi về phòng nghỉ ngơi một chút.
Có thể là vấn đề thể ૮ɦếƭ chịu ngược, rõ ràng giường Thi Ngạo Tước rất thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy lúc ngủ trên đó rất đè nén, giống như là khí áp mang đến từ trên người anh.
Nghĩ đến chuyện phát sinh sáng hôm nay, Tô Cửu Y cảm thấy là Tước thiếu giống như là đã uống nhầm thuốc, không có phát giận bày mặt thối với cô thì không tính làm gì, lại còn muốn mang giày cho cô, thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Vuốt tóc đi thang máy trở về phòng, lúc đi ngang qua tầng lầu gian phòng Thi Ngạo Tước, cô đột nhiên nhiên có ý nghĩ.
Cô chạy lên trên lầu đi tìm nữ hầu hôm nay được phân đến quét dọn vệ sinh phòng Thi Ngạo Tước, muốn thẻ mở cửa phòng của anh.
"Muốn thẻ phòng làm gì?" Nữ hầu kia nghi ngờ nhìn cô, tuy rằng trong phòng Thi Ngạo Tước quả thật không có món đồ nào có thể trộm, nhưng hành vi của Tô Cửu Y quả thực rất kỳ quái.
"Tôi không phải rảnh rỗi nhàm chán, muốn giúp cô đi quét dọn quét thôi ư." Tô Cửu Y chắp tay trước *** nói với cô ấy, "Tôi đảm bảo không động loạn đồ đạc, nếu như có vấn đề cô có thể tìm tôi, tôi cũng sẽ không chạy."
Nữ hầu nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nửa tin nửa ngờ đem đưa thẻ phòng cho cô.
Dù sao gian phòng của Thi Ngạo Tước cũng là gian phòng lớn nhất nhà họ Thi, ai bị phân đến quét dọn gian phòng kia, phản ứng đầu tiên là rất hạnh phúc, phản ứng thứ hai là thật sự là gặp xui hết sức, bởi vì ban ngày Thi Ngạo Tước rất ít trở về, hơn nữa cũng rất ít khi trở về phòng, càng không thể nào biết người vẫn luôn quét dọn gian phòng cho anh là ai.
Gần như từng nữ hầu mới tới đều muốn quét dọn phòng của ông chủ, nhưng sau đó mới phát hiện đây hoàn toàn là công việc phí sức không được cảm ơn.
Lấy được thẻ mở cửa phòng, Tô Cửu Y dùng hai ba bước đi nhanh đến thang máy, ấn xuống tầng lầu gian phòng của Thi Ngạo Tước, tuy rằng buổi sáng vừa đi ra từ nơi đó, nhưng nghĩ tới mình sắp quét dọn phòng cho người trong lòng, cô vẫn cảm thấy vui vẻ một trận.
Trong tầng lầu kia ngoại trừ gian phòng của Thi Ngạo Tước thì còn có một phòng cất giữ nhỏ, cô đi phòng cất giữ dạo một vòng, cầm lấy từ trên tủ một cái bàn ủi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc