Chọc Giận Bảo Bối - Chương 484

Tác giả: Hề Yên

"À, tôi là nói." Tô Cửu Y cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này, vì để cho bầu không khí của hai người không quá ngượng ngùng, cô vội vàng giải thích nói, "Có thể tìm được vẫn là rất không tệ, tôi cũng không muốn khiêu vũ với người khác, lỡ không cẩn thận dẫm lên giày người khác, vậy thì không tốt lắm."
Cô phối hợp nói một tràng, sau đó cố gắng bỏ qua đề tài này: "Tại sao người chủ trì còn chưa nói kết thúc chứ."
Tô Cửu Y vừa dứt lời, âm thanh chói tai mở Microphone ra liền truyền tới từ nơi người chủ trì.
"Thời gian đã hết, có rất nhiều khách mời đã tìm được bạn nhảy mình cho là đúng rồi đúng không, hiện tại chúng ta mời người điều chỉnh ánh sáng mở đèn lên, mọi người phải chú ý xem người đối diện của mình, có phải vẫn bạn nhảy lúc ban đầu của mình không."
Ánh đèn theo tiếng Pu'ng tay của người chủ trì chậm rãi sáng lên, từng tầng một phía sau tiếp phía trước như cánh hoa vây quanh nhị hoa, cuối cùng tia sáng sặc sỡ đến giữa đại sảnh, trên sàn nhà cũng chiếu rọi ra màu sắc chói mắt.
Thi Ngạo Tước cúi đầu nhìn Tô Cửu Y dưới ánh đèn, mặt nạ của cô được nhuộm thành đủ màu sắc, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng, như là nhét vào một ngân hà tinh xảo sáng chói.
Đại khái là do tâm trạng vui sướng, Tô Cửu Y cảm thấy Thi Ngạo Tước trước mắt còn muốn lóa mắt hơn bình thường nhiều, làm cô không khỏi có xúc động muốn ôm anh.
Dường như những bóng đêm vô biên trải qua trước đó, đều là gian khổ mà người tìm kiếm tình yêu người cần trải qua, chỉ có sau khi vượt qua chút suy đoán khó khăn, cùng lướt qua phần lớn người không có duyên phận, mới có thể tìm được trân quý thuộc về mình.
Cô có chút hiểu được tầng ý nghĩa thâm sâu cất giấu phía sau trò chơi này rồi.
Lúc này Tô Cửu Y mới phát hiện, Thi Ngạo Tước cũng chưa từng di chuyển qua.
"Sao anh không di chuyển?" Cô nghi ngờ hỏi.
Thi Ngạo Tước cao lạnh quay mặt đi, lạnh nhạt nói: "Không muốn."
Tính tình người này thật đúng là kỳ lạ, một hồi đối với cô rất tốt, một hồi lại ánh mắt lạnh lẽo giống như đối đãi với người xa lạ.
Những người khác trong sàn nhảy cũng thấy được người đứng ở đối diện mình, có người hoan hô vui sướng, có người kinh ngạc, dường như ít ai có thể tìm được bạn nhảy chân chính của mình, bởi vì trái tim bọn họ cũng không có ở cùng một chỗ.
Ví dụ như Tống Trí Kha, anh mang tính tượng trưng đi hai bước ở trong sân nhảy, sau khi không có ***ng phải người nào, dứt khoát vẫn đứng im tại chỗ chờ, đến cuối cùng cũng không có ai đến nắm tay của anh.
Mà Tô Man Ngưng, ngược lại được người khác nắm lấy, tuy rằng cô cũng biết đối phương vốn chẳng phải là Tống Trí Kha, khoảnh khắc đèn sáng lên đó, cũng chứng mình ý nghĩ trong lòng cô.
"Xin lỗi tiểu thư, cô cũng không phải người tôi muốn tìm."
Tô Man Ngưng lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, cô lướt qua bờ vai của anh ta, vừa vặn liền nhìn đến thấy Tống Trí Kha đứng cách đó không xa, dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
"Nhưng tiểu thư có thể lưu lại tên hay không?" Người đó dường như không nghĩ muốn bỏ qua cho cô, "Nói không chừng chúng ta đúng thật như người chủ trì nói vậy."
Tô Man Ngưng đương nhiên biết anh ta chỉ là cái gì, nhưng cô không có hứng thú bàn luận cái gọi là truyền thuyết kia với một người xa lạ.
"Xin lỗi tôi muốn đi rồi." Cô rút tay ra từ trong lòng bàn tay của đối phương, nhấc làn váy đi về phía Tống Trí Kha.
Tay Tiêu Thần trống trải lơ lửng giữa không trung hơi ngượng, anh ta hơi cười một chút, ung dung thản nhiên lại để tay mình ở sau lưng, cất bước đi đến vườn hoa bên ngoài sàn nhảy.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tần Thiếu Bạch ngáp nhìn về phía người bên cạnh, vừa rồi hai người bọn họ mới cãi nhau một trận bởi vì Thích Cảnh Nhân mặc váy quá ngắn.
Cô mặc áo sơ mi của anh đi dạo lung tung ở trong nhà anh, nhưng anh chính là không quen nhìn cô lộ chân cho đàn ông khác nhìn.
Cho dù là cãi nhau, lúc gõ chuông vẫn ăn ý cùng khiêu vũ, sau đó lúc tìm kiếm bạn nhảy phán đoán chuẩn xác ra thân phận của đối phương, dù sao chung ***ng nhiều năm như vậy, bọn họ hiểu rõ từng chi tiết của đối phương.
Thích Cảnh Nhân có chút khinh thường quay đầu, Tần Thiếu Bạch lại cười, anh rất thích nhìn cô tức giận, có đôi khi sẽ như sư tử nhỏ xù lông, thậm chí còn sẽ sư tử hà đông rống trong truyền thuyết.
Bàn tay đưa đến đằng sau tóc của cô, lấy mặt nạ của cô xuống, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của cô gái mang theo một chút cảm xúc không vui.
"Chúng ta đi ăn chút gì đi." Anh chỉ chỉ bàn đặt đầy điểm tâm cách đó không xa, lúc này đại đa số mọi người vẫn đang ở trong sàn nhảy, cho nên bên kia cũng không có người nào, chỉ có phục vụ bưng khay R*ợ*u.
"Được rồi." Phụ nữ đúng thật là ăn uống trời sinh, chỉ cần có món ăn ngon, tất cả oán khí trước đó đều tiêu tán hết, cô chỉ sẽ còn nhớ người tặng cho cô những món điểm tâm ngọt này.
Sau khi Dạ Hàn bỏ lỡ Tô Cửu Y, liền không còn gặp cô gái nào nữa, anh ngược lại bắt đầu kinh ngạc, không ngờ cả sân nhảy này không có một danh viện tiểu thư nào sẽ là "Tình yêu chân thành" của anh.
Thôi, dù thế nào đi nữa anh cũng chỉ là đến tham gia náo nhiệt.
Dạ Hàn bất đắc dĩ nhún nhún vai, vừa định đi nếm thử một chút món ngon mới, đột nhiên nhớ tới ước hẹn với Tô Cửu Y.
Tuy rằng hai người không quen biết, nhưng làm một người ga lăng, ít nhất chuyện lễ nghi và hết lòng tuân thủ lời hứa này anh vẫn sẽ tuân thủ, huống chi cô còn tỏ vẻ mình là người ái mộ anh.
Nhàm chán lại lắc lư đến phòng nhỏ khách mời, chỉ là không có ai ở đây, nhìn có vẻ hẳn là vẫn đang ở sân nhảy hoặc là địa phương khác.
Anh đến quầy bar gọi một ly Whisky, sau đó không chút hoang mang ngồi xuống từ từ đợi.
Sau khi mọi người trong sàn nhảy kinh ngạc qua một phen, đổi lại bạn nhảy ban đầu của mình ở trong một mảnh tiếng oán giận, người chủ trì cũng dàn xếp, âm nhạc kéo dài chờ đại vang lên, các khách mời dường như đều không vui trò chơi vừa rồi mang đến, lại lần lượt vùi đầu vào trong vũ điệu tuyệt rồi.
"Vừa rồi em đã làm gì?" Thi Ngạo Tước ôm eo Tô Cửu Y xoay tròn từng vòng, anh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.
Không ngờ anh còn nhớ rõ.
Tô Cửu Y suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn là có sao nói vậy mới tốt: "Vừa rồi gặp được một chuyên gia mỹ thực, anh ta giới thiệu cho tôi rất nhiều về chuyện về món ngon và du lịch, tôi chuẩn bị nghiên cứu một chút sách dạy nấu ăn anh ta viết, chờ sau khi tôi thành công liền làm cho anh ăn."
Vừa rồi trong lúc cô nói chuyện phiếm với Dạ Hàn quả thật đã nảy sinh ý nghĩ này, nhưng có thể làm ra hay không, phải nhìn thử xem.
Thi Ngạo Tước theo thói quen nhăn đầu lông mày, nhìn chằm chằm mắt Tô Cửu Y một hồi, Tô Cửu Y ngược lại là một vẻ mặt vô hại.
"Chỉ cần đừng có lại làm cá là được." Anh lạnh nhạt quay đầu đi chỗ khác.
"Biết rồi." Nghe anh đột nhiên nhắc tới sự kiện kia, Tô Cửu Y không khỏi cảm thấy có chút áy náy, anh cố ý che giấu chuyện mình dị ứng với cá, có thể chỉ là muốn làm cô vui vẻ một chút, "Anh cũng không có nói cho tôi biết anh dị ứng với cá."
"Tôi quên." Anh gió thoảng mây trôi nói.
"Loại thói quen này cũng có thể quên sao? Vậy bình thường anh đều sẽ không ăn cá à?"
Anh lạnh nhạt giải thích: "Tôi không thích cái mùi kia, cho nên bao nhiêu năm qua vẫn luôn chưa từng ăn hải sản, nhìn em đã làm, liền nghĩ muốn thử xem."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc