Chọc Giận Bảo Bối - Chương 466

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y quay đầu, không ăn.
"Tôi không có hợp tác với ông ta." Anh giải thích.
Tô Cửu Y nghe tiếng, quay đầu, bắt đầu ăn.
Chuyển biến luồng gió này cũng quá nhanh rồi.
Cô thật sự rất đói, một hơi cắn xuống một miệng lớn cẩn thận thưởng thức, hương vị quả thật không tệ, còn ngon hơn pizza cô ăn trước kia, chỉ là hình như cũng không có hương vị hạnh phúc.
"Anh ăn ra hương vị hạnh phúc không?" Thức ăn nhồi đầy miệng của cô, cô nói chuyện có chút cà lăm hàm hàm hồ hồ không rõ.
Thi Ngạo Tước cười, một đôi mắt mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy, dường như có thể hấp dẫn lún sâu, Tô Cửu Y nhìn có chút ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất mình đang ăn cái gì.
Thi Ngạo Tước mắng cô một tiếng "Ngu ngốc", sau đó tay giơ lên giúp cô lau mảnh vụn nơi khóe môi.
Tô Cửu Y có chút bối rối.
Hạnh phúc không phải chỉ hương vị, mà là chỉ có thể cùng ăn pizza với người mình thích.
Gần đây liên tiếp nhiều chuyện như vậy, lúc nào Tô Cửu Y cũng sẽ không cẩn thận nghĩ đến Thi Ngạo Tước, có đôi khi lúc cô đang dọn dẹp vệ sinh cũng sẽ không tự giác mà nghĩ đến anh, muốn biết anh đang bận rộn cái gì.
So với lúc sáng hôm nay, cô vừa mới cầm khăn lau định lau bích hoạ, bụng phát đói một trận, liền suy nghĩ nhìn có vẻ anh ăn bữa sáng rất ít, có phải là vào giờ này cũng đang đói bụng không.
Lại ngẫm nghĩ lại, quy mô công ty bọn họ lớn như vậy, có lẽ sẽ có nhà ăn linh tinh, nhưng lúc anh làm việc thường hay quên ăn cơm, không biết bây giờ có phải cũng đang vùi đầu ký văn kiện hay không.
Thỉnh thoảng đầy trong đầu đều là bóng dáng của anh, Tô Cửu Y nghĩ đến lời nói lúc trước của Thích Cảnh Nhân, có phải Thi Ngạo Tước thích cô hay không, cô không dám xác định, nhưng cô biết chính cô đã thích Thi Ngạo Tước rồi.
Thích bá đạo và ôn nhu của anh, thích bộ dáng anh quan tâm mình, thích anh lạnh nhạt với người khác nhưng sẽ chỉ lộ ra nụ cười với anh, thích anh tỉ mỉ mang mình đi KFC tràn ngập hương vị trẻ thơ, khiến Tô Cửu Y biết trên đời này, cô cũng được người thương yêu.
Cho dù anh rất ưu tú rất xa xôi.
"Các người thật không có hợp tác ư?" Cô hỏi một vấn đề mấu chốt.
"Không có." Anh trầm giọng đáp trả.
"Quá tốt rồi!" Cô vui vẻ cười, "Hiện tại ông ấy nhất định tức không chịu được."
Trên thực tế, Tô Trấn Hùng quả thật tức giận không nhẹ.
Sau khi đi ra từ câu lạc bộ đánh golf, ông ta đến công ty cũng không về, trực tiếp bảo trợ lý lái xe về nhà, trên đường Tống Trí Kha còn gọi điện thoại tới thăm hỏi ông ta.
"Tên nhóc thối đó rõ ràng là đang làm khó tôi." Ông ta vừa bước vào cửa nhà liền oán giận với Triệu Thư Nhã.
"Được rồi được rồi." Triệu Thư Nhã ý bảo ông ta nói nhỏ thôi, "Anh không cần quá tức giận, không tốt cho thân thể. Huống hồ quan hệ giữa Trí Kha và Thi Ngạo Tước vốn đã tương đối tốt, anh như vậy để thằng bé chen vào giữa hai người, không phải cố ý khó xử đứa nhỏ ư."
"Rõ là." Ông ta một phát ném âu phục đến trên ghế sofa, "Dù quan hệ tốt hơn nữa cũng không thể không nói chuyện giúp tôi, tôi chính là ba vợ của nó, tương lai Man Ngưng chính là đi theo nó sống."
"Nói như anh vậy để cho người khác nghe qua cũng không tốt lắm đâu." Triệu Thư Nhã hạ giọng, "Hiện tại thực lực nhà lực nhà họ Tống ở trên nhà của chúng ta, hơn nữa dự án hợp tác của các người được lợi nhuận nhiều nhất cũng là nhà họ Tống, chúng ta không khách khí một chút, sao chiếm được càng nhiều cổ phần chứ, đúng không."
Triệu Thư Nhã nói quả thật không sai, thực lực nhà họ Tô tụt ở phía sau nhà họ Tống một mảng lớn, mà nhà họ Tống và nhà họ Thi không thể so sánh chi tiết, Tô Trấn Hùng tính toán nếu như có thể ăn được khối bánh mỳ loại lớn Thi Ngạo Tước này, nói không chừng sau này ở thương trường có thể quyền thế ngang nhau với nhà họ Tống.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Muốn trách thì trách con gái Tô Cửu Y của anh không dùng được, Man Ngưng cũng sắp phải gả ra ngoài, nó ngay cả một tiếng động cũng không có, cũng không biết buông thả ở đâu rồi, cũng không tìm được nó." Triệu Thư Nhã ôm *** nói.
Tô Trấn Hùng nheo mắt lại: "Vẫn không có một chút tin tức của nó?"
"Không có, hỏi Man Ngưng, Man Ngưng cũng nói không biết."
Tô Trấn Hùng trầm tư hồi lâu, nói: "Không có thì phái mấy tên thủ hạ đi lục soát tra một chút tin tức của nó, ngày hôm qua tôi cùng Tiêu Thần - con trai của nhà họ Tiêu ăn cơm, hiện tại đứa nhỏ này đã có tiền đồ, mấy ngày hôm trước còn giúp lão Tiêu bắt được một dự án lớn, tuy rằng thế lực của nhà họ Bạch không cản nổi nhà họ Tống, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp chúng ta một tay. Tuy rằng Tống Trí Kha nhìn có vẻ là một nhân tài, nhưng giống như cũng không có hứng thú gì với quyền thế, mà hiện tại Tiêu Thần đã chuẩn bị tiếp quản nhà họ Bạch, tôi từng nghe một chút quan niệm của cậu ta về quản lý tài sản, đứa nhỏ này hẳn là một người có khả năng tạo ra tiền tài."
"Ý anh muốn nói chuyện an bài Tô Cửu Y và Tiêu Thần?"
Tô Trấn Hùng lườm bà ta một cái: "Nếu không em đi?"
Tô Man Ngưng vừa vặn đi xuống lầu, nghe được ba và mẹ đang thảo luận chuyện này.
Tuy rằng cô không có lui tới với Tiêu Thần, nhưng nghe bạn bè nhiều lần nhắc qua anh ta, là công tử hoa tâm thường hay lẫn lộn ở quán bar, còn có một chút sở thích kỳ quái.
Nhưng cha nói cũng không sai, Tiêu Thần quả thật có giải thích độc đáo ở phương diện buôn bán, không chừng có thể giúp đỡ trên sự nghiệp nhà họ Tô, quả thật có tác dụng hơn Tống Trí Kha không có chút hứng thú với tài sản rất nhiều?
? ? ? Cô nhíu mày, hai ba bước đi lên lầu, khóa lại cửa gọi điện thoại cho Tô Cửu Y. ? ? ? ?
Lúc này Tô Cửu Y vừa mới ăn xong pizza đi ra từ phòng của Thi Ngạo Tước, cô đi lên cầu thang, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn ngày thường Thi Ngạo Tước thích yên tĩnh, cho nên lúc anh ở đây, gần như không có người đến tầng này quét dọn, vì vậy cũng sẽ không có người nhìn thấy cô đi ra từ phòng của ông chủ.
Ấn tầng gian phòng của mình trên thang máy, cô tính toán lúc này đại khái tất cả mọi người đều ở nhà ăn của nhân viên, hiện tại cô ăn gần no, liền định trở về phòng.
Đi ra thang máy, điện thoại trong túi liền "Ong ong" chấn động lên, cô không có chú ý nhìn hiển thị cuộc gọi đến liền bắt máy, không ngờ lại có thể là Tô Man Ngưng.
"Chị, bây giờ chị còn đang làm việc ư?" Tô Man Ngưng hỏi.
"Ừ, sao vậy?" Cô có chút khó hiểu, gần đây Tô Man Ngưng giống như rất quan tâm nhất cử nhất động của cô.
"Ba mẹ nói muốn an bài hôn sự cho chị, cùng Tiêu Thần - con trai của chủ tịch tập đoàn tài chính Trần thị, gần đây anh ta giống như muốn tiếp quản nhà họ Bạch. Em nghe bạn bè nói Tiêu Thần này nổi tiếng lưu manh trong đám quý công tử, chị tuyệt đối trốn kỹ đừng để ba mẹ tìm được." Tô Man Ngưng nói một hơi.
Mà Tô Cửu Y tổng kết ra một câu chính là: Cô sắp phải gả cho một kẻ lưu manh.
"Cuối cùng hai người bọn họ cũng để tâm đến tôi rồi?" Tô Cửu Y giễu cợt cười hai tiếng, "Thật sự là hiếm thấy, tôi còn tưởng rằng bọn họ đã sớm coi tôi như ૮ɦếƭ rồi."
"Không phải như thế, gần đây mẹ đều đang tìm người tra tung tích của chị, bọn họ thật ra vẫn rất quan tâm chị." Tô Man Ngưng nói lời này có chút chột dạ.
"Được rồi tôi biết rồi, trước như vậy đi." Tô Cửu Y không có nói thêm nữa liền cúp điện thoại.
Sau khi trở về phòng, cô theo thói quen nằm vật về phía sau theo "Hình chữ đại" (大: hình người nằm dang tay chân) trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo phía trên ngẩn người.
Tiêu Thần?
Hiện tại cô vừa mới hiểu rõ tình cảm của mình với Thi Ngạo Tước, không thể còn chưa có rối rắm xong liền đi đến đường cùng, bị Tô Trấn Hùng P0'p ૮ɦếƭ từ trong trứng nước được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc