Chọc Giận Bảo Bối - Chương 45

Tác giả: Hề Yên

Không có Thi Vực quát bảo ngưng lại, Điềm Tâm càng làm thậm tệ hơn.
Hàm răng sắc bén kia cắn ga giường không buông, tiếp tục xé rách ga giường đã trở thành mảnh nhỏ.
Mắt đen lõm sâu không ngừng xoay chuyển nhìn trừng trừng Thẩm Chanh nằm ở trên giường, tàn nhẫn grừ grừ: "Grừ...."
Nhìn thấy cử động của Điềm Tâm, bọn người hầu toát mồ hôi thay nó, sau đó giống như dẫn dắt mở miệng: "Điềm Tâm, đừng làm rộn, mau ra đây ...."
Điềm Tâm đâu chịu đi ra ngoài, không nhúc nhích đứng trước giường, mắt lộ ra hung quang.
Thẩm Chanh mặc kệ nó, lấy điện thoại di động ra chơi trò trò chơi, lúc chơi đến tâm tình tăng vọt, còn có thể hô to mấy câu.
Thi Vực khẽ liếc nhìn cô, bước đi đến trên ban công.
Tay thon dài đẩy cửa sổ thủy tinh sát đất ra, ưu nhã ngồi xuống, rút một điếu xì gà từ trong hộp thuốc tinh sảo ra.
Kẹp xì gà ở đầu ngón tay, đốt lên, đưa vào trong miệng, hít sâu một hơi, đuôi xì gà dấy lên ngọn lửa.
Chậm rãi phun ra một vòng khói, vòng khói lượn quanh trong không khí, đang từ từ tiêu tán.
Một cổ mùi xì gà nồng đậm bắt đầu tràn ngập ở trong phòng ngủ rộng lớn.
Anh ưu nhã giống như là đế vương, phong cách lẫn cử chỉ đều hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, bọn người hầu chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kế tiếp lại rơi vào trên người Điềm Tâm.
"Grừ.... gâu!"
"Grừ!"
"Gâu ...."
Điềm Tâm bất mãn vì không được để ý tới, bắt đầu khiêu khích Thẩm Chanh.
Đáng tiếc Thẩm Chanh thờ ơ với khiêu khích của nó, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn nó.
Có thể là bởi vì cử động như vậy của cô hoàn toàn chọc giận Điềm Tâm, nó đột nhiên bộc phát!
Nó gào lên một tiếng, hung mãnh nâng hai cái móng vuốt lên....
"Điềm Tâm!"
"Đừng!!"
Hoàn toàn không kịp ngăn cản, Điềm Tâm đã nhào về phía Thẩm Chanh .
Một đám người hầu sợ tới mức run như cầy sấy, mặt mũi trắng bệch.
"Dựa vào! Mày vẫn chưa thôi đi hả?"
Thẩm Chanh nổi giận, trong nháy mắt Điềm Tâm nhào lên, một phát nắm chặt lỗ tai của nó.
Sau đó nâng tay kia lên, một cái tát vung tới.
Một con chó bị bạt tai, quả thật là chưa nhìn thấy bao giờ.
Bọn người hầu há lớn miệng, chắc hẳn có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Lại nhìn Thi Vực, khuôn mặt dưới ánh mặt trời càng thêm yêu mị, thoáng nhuộm lên nụ cười nghiền ngẫm.
Sự hào hứng đối với một người một chó này, dường như rất là nồng đậm.
"Grừ!"
Điềm Tâm bị tát một cái, uất ức kêu lên một tiếng.
"Còn sủa!"
Thẩm Chanh nhíu mày, không khách khí lại tát nó một cái.
"Grừ ...."
Bốp một tiếng, lại bị tát một cái.
"Ăng ẳng!.... gâu ...."
Mới vừa rồi Điềm Tâm còn vô cùng hung mãnh, giây phút này giống như là đứa nhỏ phạm sai lầm, mềm nhũn ra.
Làm con chó cưng duy nhất của Thi Vực, bắt đầu từ khi Điềm Tâm được nuôi dưỡng, đã hưởng thụ một đãi độ không phải là bình thường.
Thi Vực cao lạnh, kiêu ngạo, chưa bao giờ để ai tới gần chút nào.
Mà Điềm Tâm, nó là thú cưng duy nhất Thi Vực tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Có thể cũng là bởi vì như vậy, nó mới được tất cả mọi người nuông chiều, do đó đã dưỡng thành loại tính tình kiêu ngạo này.
Đột nhiên có một người phụ nữ tranh thủ tình cảm, Điềm Tâm đương nhiên là muốn tìm mọi cách loại bỏ kẻ thù.
Nhưng chó là động vật hiểu tính người nhất, dù nó đối địch Thẩm Chanh hơn nữa, cũng không dám thật sự hạ miệng với cô.
Nó nhiều nhất chính là một con chó cao quý, tranh giành ghen tuông với nữ chủ nhân tương lai, không cần nghĩ cũng sẽ bại hoàn toàn.
Bọn người hầu nhìn thấy Điềm Tâm đột nhiên ngoan ngoãn xuống, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh thay Điềm Tâm, cũng may Điềm Tâm không có làm ẩu, nếu thật ᴆụng vào thiếu phu nhân, đó cũng không phải là bị chôn sống liền xong chuyện.
Không bị tháo thành tám khối ném đi đút cho đồng loại, vậy nó xem như là gặp may mắn rồi!
"Dáng dấp mượt mà như vậy, sao lại không biết xấu hổ mà gọi là Điềm Tâm chứ?"
Thẩm Chanh lấy tay níu lấy lỗ tai Điềm Tâm không buông, dường như là đánh giá nó.
"Ăng ẳng!"
Điềm Tâm run động thân thể béo tốt này của nó một chút, ý đồ dùng tiếng kêu để lên án nữ chủ nhân тһô Ьạᴏ với nó.
"Tiếng khó nghe như vậy, gọi Điềm Tâm không sợ bị công kích sao?"
Thẩm Chanh nói xong, không khách khí nhéo ở trên lỗ tai của nó một cái.
"Hú ...."
Điềm Tâm ngửa mặt lên trời tru dài, âm thanh này giống như lang như hổ, nghe uất ức làm sao.
Thẩm Chanh híp mắt nhìn nó, "Ăn nhiều thuốc kích thích quá đúng không?"
Điềm Tâm chuyển động tròng mắt lõm sâu của nó, nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, lại có thể quy củ ngậm miệng.
Ngày xưa Điềm Tâm, ngoại trừ an phận thủ thường ở trước mặt Thi Vực, gần như không sợ hãi bất kỳ ai và vật nào.
Cho nên bọn người hầu trong biệt thự, mỗi khi nhìn thấy nó đều sẽ bất giác tránh lui ba mét, ngay cả khi cho nó cho ăn cũng hết sức cẩn thận.
Con chó này nổi tiếng có dáng vóc to trên toàn bộ thế giới, cặn nặng lớn tới mấy trăm cân, đừng nói là cắn xé, chỉ trực tiếp nhào tới, sợ rằng cũng có thể đè ૮ɦếƭ người. (cân: 1/2kg)
Con chó kiêu ngạo như vậy, hôm nay lại có thể ngoan ngoãn một lần?
Nhìn một người một chó trao đổi, bọn người hầu yên tĩnh đến mức giống như không tồn tại.
Thật sự không nhìn ra, đó là một loại bức tranh gió như thế nào.
"Điềm Tâm, cút ra ngoài."
Giọng nói mang theo uy Hi*p truyền đến, Điềm Tâm gần như là phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường lớn, nhìn về phía ban công, đong đưa cái đuôi dài rộng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi hút xong một điếu xì gà, Thi Vực chậm rãi đứng dậy, động tác ưu nhã Ϧóþ diệt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc.
"Đổi giường đi."
Cho dù một ngày Điềm Tâm tắm ba lần, tiêu độc năm lần, vẫn không tránh được ghét bỏ của Thi Vực đối với nó.
Anh thích sạch sẽ, có thể nói đã đến cảnh giới không ai bằng.
Nghe được phân phó của anh, đám người hầu lập tức đáp lại một tiếng, ngay sau đó hỏi: "Thiếu gia, có cần đổi một gian phòng khác cho thiếu phu nhân không?"
"Đổi."
"Vậy căn phòng này?"
"Khóa."
"Vâng ...."
Bọn người hầu cũng choáng váng, đầu năm nay kẻ có tiền không đáng sợ, đáng sợ chính là có tiền còn tùy hứng! Thật sự là luôn ngược bọn họ đến thương tích đầy mình.
Thẩm Chanh rất nhanh bị an bày đến một gian phòng ngủ khác, nhưng Điềm Tâm liền đau đớn rồi.
Thi Vực phạt nó một ngày không ăn cơm, không cho phép chạy loạn, còn không cho nó kêu một tiếng nào.
Buổi tối, Điềm Tâm nín nghẹn cả ngày kìm nén không được nữa rồi.
Chưa đến mười phút, liền nhấc lên hơn phân nửa hoa trồng trong vườn.
Bọn người hầu nghe tiếng động soi đèn pin nhìn thấy, không nhìn còn tốt, vừa nhìn suýt chút nữa liền không thở nổi....
Vì không để cho Thi Vực phát hiện, hơn mai mươi người hầu sửa sang hoa đó suốt tám tiếng đồng hồ ngay trong đêm, dời toàn bộ hoa về trong bồn hoa, thu dọn cục diện rối rắm Điềm Tâm bày ra xong.
Nhưng trên đời sẽ không có tường không lọt gió, có người hầu bất cẩn nói lỡ miệng....
Thi Vực đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lật xem tạp chí tài chính, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay to đóng sách lại.
"Dẫn con chó ngu xuẩn kia vào đây."
Giọng nói không giận tự uy, giống như là tuyết rơi tháng mười hai, hòa tan ở trên thân người, xâm nhập vào trong xương cốt.
Bọn người hầu rùng mình một cái ....
Cũng không có ai dám đi chấp hành mệnh lệnh của anh.
"Thiếu gia, tính tình Điềm Tâm quá gắt gỏng, sẽ cắn người ...."
"Còn có thể ᴆụng người ...."
"Thiếu gia, là chúng tôi không tốt, không có trông chừng kỹ Điềm Tâm, ngài phạt chúng tôi đi!"
"Thiếu gia, Điềm Tâm chỉ là một con chó, dù ngài Gi*t nó cũng vô ích thôi, mong lượng bỏ qua cho nó lần này thôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc