Chọc Giận Bảo Bối - Chương 448

Tác giả: Hề Yên

Nhưng rốt cuộc bọn họ được tính là gì, tình một đêm sao? Nếu như nói lần đầu tiên trước đó là bị người hãm hại, vậy lần này đây, say R*ợ*u loạn tính?
Ngồi bệt dưới đất, Tô Cửu Y đột nhiên cảm giác mình rất lạnh, sau đó mới phản ứng được quần áo trên người mình vô cùng mỏng manh, chỉ có thể ngồi thẳng người dậy, đi tới phòng tắm.
Đại khái qua ba tiếng, trời đã sáng toàn bộ.
Tiếng chuông vang lên bên trong phòng Tô Cửu Y, đây là chuông báo đặc biệt chuẩn bị cho người hầu nhà họ Thi, có nghĩa là phải bắt đầu một ngày công việc.
Tô Cửu Y giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, cảm giác đau đầu đã biến mất không ít, chỉ là vừa rời giường, tầm mắt và ý thức đều có chút mơ hồ, cô lắc lắc đầu, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.
Thay đồng phục nữ hầu dự bị, cô nhìn gương soi soi, thấy đến dấu hôn trên cổ, cô có chút buồn bực.
Nếu như cứ lộ ra như vậy, khẳng định dẫn tới chế nhạo của người khác, hơn nữa nơi này nửa đêm gác cổng sâm nghiêm, buổi tối nữ hầu ra ngoài là phải xin phép nghỉ, nhưng mình cũng không có, như vậy nhất định sẽ có người đoán, đây là dấu vết cô lăn lộn qua lại với một người đàn ông trong biệt thự ....
Đàn ông nhà họ Thi cũng không ít, vệ sĩ quản gia .... Thi Ngạo Tước.
Không có cách nào, cô chỉ đành móc từ trong túi của mình ra một cái khăn tơ mỏng quấn ở trên cổ.
Sau khi quấn lên, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái, trời rất nóng quấn mảnh khăn lụa, người không biết còn tưởng rằng cô có bệnh.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lấy khăn lụa xuống, sau đó dùng phấn lót thoa thật dày lên một tầng.
Tuy rằng nhìn kỹ vẫn có chút kỳ quái, nhưng sẽ không có người chú ý tới những thứ chi tiết nhỏ này.
Lúc làm những chuyện này, Tô Cửu Y âm thầm thề, về sau tuyệt đối không uống R*ợ*u, đặc biệt là ở trước mặt đàn ông.
Tô Cửu Y kéo theo bước chân, đi từ từ ra khỏi phòng, lúc này thang máy vừa vặn muốn tới, cô vội vã bước nhanh đi qua ấn nút xuống.
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng bên trong đứng ở một người, là Thi Ngạo Tước vận đồ tây trang.
Này ....
Tô Cửu Y hơi ngượng, đứng ở cửa thang máy do dự không thôi.
Không phải anh có thang máy chuyên dụng ư?
Sao có thể ....
Tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần tây, nhướng mày thấy cô, ánh mắt kia dường như là đang dò hỏi "Cô không vào?"
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tô Cửu Y vẫn lễ phép cúi chào anh một cái, sau đó vẻ mặt đờ đẫn đi vào thang máy.
Đợi cho sau khi Thi Ngạo Tước đi ra thang máy, cô mới thở dài một hơi, dựa trên tay vịn lan can bên cạnh.
Quá lúng túng, này về sau phải đối mặt với anh như thế nào.
Ngày làm việc đầu tiên, Tô Cửu Y ngoại trừ suýt chút nữa đi nhầm phòng làm việc, còn đến muộn mười phút, sau đó bị quản sự mắng cẩu huyết lâm đầu ....
Lúc bưng khay thức ăn cùng mấy nữ hầu khác đi vào nhà ăn đưa bữa sáng, trên sống lưng đều hiện đầy mồ hôi lạnh, thật hy vọng những người này Thi Ngạo Tước không chú ý tới cô.
Nhà ăn nhà họ Thi rất lớn, ít nhất hơn một trăm mét vuông.
Tô Cửu Y có chút không hiểu, tại sao một người ăn cơm cần dùng nhà ăn lớn và một bàn ăn dài như vậy.
Sau khi vào nhà ăn, Tô Cửu Y vội vả liếc qua trên người Thi Ngạo Tước, ngay sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống.
Thi Ngạo Tước ngồi ở chủ vị bàn ăn, hai bên anh ngồi là Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha sáng sớm đến kiếm cơm.
"Lại một đêm không về nhà?" Thi Ngạo Tước kéo một khối trong ổ bánh mỳ xuống, chậm rãi đưa vào trong miệng, sau đó nghiêng mắt nhìn Tần Thiếu Bạch.
"Ừ." Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch mệt mỏi đáp lại.
"Ơ." Tống Trí Kha cười đến xấu xa, "Xem ra người phụ nữ tối hôm qua rất mạnh, giày vò Tần thiếu gia đến mệt mỏi như vậy."
Tô Cửu Y nghe lời trêu chọc này, lại nghĩ tới tối hôm qua chuyện của mình và Thi Ngạo Tước, gò má đỏ bừng.
"Anh nghĩ đi đâu vậy." Tần Thiếu Bạch ném nĩa tới đĩa bên cạnh tới, rơi ở giữa đĩa bánh mỳ trước mặt Tống Trí Kha, "Lúc tối hôm qua làm người pha R*ợ*u một lần, giúp Thích Cảnh Nhân điều chế R*ợ*u cả đêm."
Thích Cảnh Nhân?
Nghe được Tần Thiếu Bạch nói đến tên Thích Cảnh Nhân, Tô Cửu Y nghi hoặc ngẩng đầu, quăng đi ánh mắt dò xét với đối phương.
Người này có chút quen mắt ....
Giống như chính là người đàn ông đứng ở quầy bar nhìn Thích Cảnh Nhân ngủ vào hôm trước.
"Anh pha chế R*ợ*u, cô ấy làm gì?" Tống Trí Kha hỏi.
"Cô ấy dùng ba cái điện thoại, chơi trò chơi người khai thác cả đêm." Trên mặt Tần Thiếu Bạch là vẻ bị đánh bại.
Thi Ngạo Tước vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Cô ấy xem như người pha R*ợ*u chiêu bài của Ciaos, chú pha R*ợ*u có thể so sánh với cô ấy sao?"
"Chiêu bài cái gì, những lão lưu manh kia rõ ràng là hướng về phía khuôn mặt của cô ấy, đâu phải hướng về R*ợ*u cô ấy pha?" Tần Thiếu Bạch cười nhạo một tiếng, lười nhác nâng cằm lên, vẻ mặt buồn bực nói, "Vừa nghĩ đến cô ấy cười, cười đến run rẩy và nói chuyện phiếm với tất cả những lão lưu manh kia, tôi liền muốn lập tức đuổi việc cô ấy."
Tần Thiếu Bạch cũng có cổ phần ở Ciaos, cho nên muốn đuổi việc nhân viên gì đó, cũng có quyền lợi nhất định.
"Ừ." Thi Ngạo Tước gật gật đầu, "Tùy tiện."
"Tôi khuyên anh vẫn là không nên." Tống Trí Kha vội nói, "Nếu cô ấy thích phần công việc đó, anh cũng đừng đi quấy rầy cô ấy, tính tình của cô ấy, anh cũng không phải không biết, dù sao không ai dám làm chuyện gì quá phận với cô ấy, anh cũng không cần lo lắng."
Tô Cửu Y nghe được như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm bộ dáng Thích Cảnh Nhân giống như có quen với những người kia, nhưng ngược lại không có nghe cô ấy nói gì, cho nên nếu có cơ hội tự mình hỏi Thích Cảnh Nhân là tốt rồi.
Đúng lúc đó, Tống Trí Kha ngồi đưa lưng về phía một đám nữ hầu đột nhiên xoay người lại, nói với Tô Cửu Y bưng dĩa bánh mỳ: "Xin lấy thêm hai khối bánh mì tới đây, cảm ơn."
Tô Cửu Y đang cúi đầu, sau khi nghe được câu này, da đầu căng thẳng đều tê dại, cô đi qua như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện, huống chi cô không muốn để Tô Man Ngưng biết cô làm nữ hầu trong này.
Do dự một hồi, cô vẫn là miễn cưỡng đi tới, rất cung kính đặt dĩa ở trước mặt Tống Trí Kha.
Tống Trí Kha thấy cô không có động tác tiếp theo, liền tự mình cầm đôi đũa bên cạnh gắp hai miếng, bỏ vào trong dĩa ăn của mình, sau đó cười nói: "Tô Cửu Y, làm nữ hầu phải làm hết phận sự, như chuyện gắp bánh mỳ này, là không thể để khách mời tự động thủ."
Nghe được Tống Trí Kha gọi tên của cô, tay Tô Cửu Y run lên bần bật, suýt chút nữa hất tất cả bánh mỳ trong dĩa ra.
Nhìn Tống Trí Kha, lại liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch và Thi Ngạo Tước, cuối cùng vẫn nói một câu, "Xin lỗi."
"Tôi biết cô ở nơi này, Tước nói với tôi rồi." Bởi vì bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, cho nên Tống Trí Kha thấp giọng nói, "Không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho Tô Man Ngưng."
Nhìn thấy đối phương đoán được tâm tư của mình, Tô Cửu Y gật gật đầu, nói câu cảm ơn, liền vội vàng lui trở về.
Trong lúc đó dư quang của cô bắt được, bắt đầu từ khi cô tiến lên đưa bánh mì, ánh mắt Thi Ngạo Tước vẫn rơi vào trên người cô, khiến lòng bàn tay cô căng thẳng đổ mồ hôi.
Bữa ăn sáng cuối cùng cũng kết thúc, nhóm nữ hầu nhà ăn đứng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề lui ra ngoài, Tô Cửu Y kéo theo bước chân, phờ phạc rũ rượi giống như bị cực hình gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc