Chọc Giận Bảo Bối - Chương 439

Tác giả: Hề Yên

Tô Cửu Y chú ý tới, sau khi anh vào phòng, thuận tay khép cửa phòng lại.
Lúc này thời gian là 0 giờ 5 phút, cách thời gian cô đi vào phòng không kém bao nhiêu.
Tô Cửu Y nhìn chằm chằm trên màn hình, quan sát đến những người đi ngang qua bên ngoài phòng, không dám bỏ qua chi tiết từng người một.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, phần lớn mọi người cũng chỉ đi ngang qua ngoài phòng, không ai dừng lại ở cửa ra vào, đến khi .... cô xuất hiện.
Trên sống lưng của cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy lên.
Điều đó không có khả năng! Cửa phòng vẫn đóng, vậy cô đi vào thế nào?
Cô lại tua về trước, cũng không có một nhân viên quét dọn nào từng tiến vào phòng của Thi Ngạo Tước.
Là ai mở cửa phòng Thi Ngạo Tước ra, là ai đốt thuốc thúc tình ở trong phòng của anh....
Cô chỉ cảm thấy có một cái lưới gió thổi không lọt, trói cả người cô lại, không tìm được suy nghĩ cũng không giãy dụa được.
Đúng lúc đó, cô chú ý đến thời gian trên màn hình....
Dường như .... Thời gian giống như không đúng.
Lúc cô tiến vào gian phòng Thi Ngạo Tước, là 0 giờ 25 phút, cách anh đi vào phòng kém 20 phút, mà thời gian hiển thị trên màn hình lại giảm, chỉ có 19 phút.
Nói cách khác, một phút đồng hồ trong đó bị người cắt đứt rồi!
Cô lập tức giật mình tỉnh ngộ.... Có người động tay động chân với đoạn giám sát này!
Chỉ là thuốc thúc tình mà thôi, tại sao còn muốn phí hết tâm tư che dấu sự thật này, nếu như đối phương có bản lãnh lớn như vậy, thì tại sao chỉ thả hương thúc tình?
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Tô Cửu Y không kịp ngẫm nghĩ nữa, nhanh chóng cúi đầu xuống tiến hành điều khiển ở trên bàn phím, vội vả đem hình ảnh đẩy tới nguyên thủy vị trí.
Chính ngay lúc này, cô đột nhiên phát hiện, vị trí trái tim mình, có một điểm đỏ khẽ run.
Cô nhíu mày, ngắm nhìn bốn phía, muốn nhìn chung quanh đây có mấy món đồ hồng ngoại gì đó không.
Lúc tầm mắt chuyển qua trên bức màn, thân thể cô dừng lại, trong nháy mắt máu toàn thân ngưng tụ đến đại não ....
Không tốt!
Thân thể cô ý thức tránh sang bên cạnh.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, trên cửa sổ thủy tinh chợt bể nát, chỗ cô ngồi vốn đặt một ly nước, liền nổ tung trong nháy mắt.
Tô Cửu Y phát hiện, một viên sản suất từ kim loại đang khảm trên vách tường đối diện cửa sổ, chung quanh tường lõm xuống dưới một cái lỗ sâu.
Là viên đạn.
*
Thi Ngạo Tước đang ở trong phòng làm việc nghe quản lý báo cáo thành tích tháng này, lúc đối phương vừa nói đến muốn tăng nghiệp vụ mới, mơ hồ nghe được một trận tiếng thủy tinh bể, sau đó trên hành lang bên ngoài truyền đến xôn xao ầm ĩ.
Quản lý nhìn thấy sắc mặt Thi Ngạo Tước có chút không vui, vội lấy bộ đàm ra, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì .
Hỏi thăm rõ ràng xong, quản lý lập tức nói chuyện xảy ra ở phòng quan sát cho Thi Ngạo Tước.
Đôi mắt đen thẫm phát ra một ánh sáng nguy hiểm, Thi Ngạo Tước nhíu chặt hai hàng lông mày, mở bước chân đi ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng quan sát.
Sau khi bảo vệ vẫn đang mệt mỏi buồn ngủ bởi vì uống rượu nghe được tiếng vang khổng lồ, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, đứng dậy đưa mắt nhìn nhau, đỏ mặt hỏi hai bên đã xảy ra chuyện gì.
Thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, Thích Cảnh Nhân xông vào phòng quan sát.
Tô Cửu Y sợ hãi, sắc mặt cô trắng bệch co lại ở góc tường, tay chân lạnh buốt run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thích Cảnh Nhân liếc qua thủy tinh nghiền nát cùng với ly nước bể nát trên bàn, lông mày nhíu lại thật sâu.
Cô ấy vội vã đi đến trước mặt Tô Cửu Y, ngồi xổm xuống kiểm tra cô có bị thương hay không.
Tô Cửu Y siết chặc góc áo, nếu như không phải cô phản ứng nhanh, suýt chút nữa đã mất mạng rồi.
Nghĩ đến đáng sợ trong nháy mắt vừa rồi, chân cô mềm đến không đứng được, đại não một mảnh hỗn loạn không thể suy nghĩ.
Các nhân viên bảo vệ cũng vào tới, thấy được một mảnh hỗn độn bên trong phòng, cũng bị dọa hết hồn.
Mấy nhân viên làm việc trong tầng lầu nghe tiếng chạy tới, rối rít nghị luận.
Lúc Thi Ngạo Tước đến, nhìn thấy Tô Cửu Y co rút thành một cục trong góc, ánh mắt trống rỗng cực kỳ giống như lúc gặp phải cô trong tiệc đính hôn vào tối hôm qua.
Khi đó là đau lòng, lúc này là sợ hãi.
Quản lý đi theo sau lưng Thi Ngạo Tước, trông thấy Tô Cửu Y co lại ở góc tường, mà Thích Cảnh Nhân đang ngồi xổm ở ngay bên cạnh, mặt lập tức kéo xuống, mắng chửi nói: "Các người không làm ở cương vị công tác cho tốt, chạy đến nơi này làm gì!"
Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến liếc anh ta một cái, cũng không có một chút sợ hãi với răn dạy của anh ta.
"Đều đi ra ngoài." Thi Ngạo Tước đứng ở ngưỡng cửa, lạnh chìm mở miệng.
Quản lý thở dài, liếc nhìn Tô Cửu Y và Thích Cảnh Nhân, lại nhìn Thi Ngạo Tước mím chặt đôi môi, im lặng hai giây vẫn là đi ra ngoài.
Tuy rằng chưa thấy qua ông chủ tức giận, nhưng ai cũng chọc không nổi người đàn ông này, tất cả mọi người duỗi cổ vào bên trong dò xét vài lần, lại lần lượt rời đi dưới sự ra hiệu của quản lý.
Tô Cửu Y bị dọa đến không nhẹ, tay vẫn luôn không ngừng run rẩy, Thi Ngạo Tước đi hai ba bước đến bên cạnh của cô, ngồi xổm xuống nhíu lông mày nhìn chăm chú vào cô.
Toàn thân cô xụi lơ không có một chút sức lực, môi dưới bị cắn đến trắng bệch không chút sức sống, run run rẩy rẩy ngẩng đầu nhìn người tới, trong ánh mắt cũng đầy trống rỗng.
Thi Ngạo Tước thở dài, cánh tay vòng ở bờ vai của cô, ôm ngang lấy cô từ trên mặt đất.
Thân thể Tô Cửu Y vọt đến giữa không trung, bất giác leo lên bờ vai của anh, sau đó lại cảm thấy động tác này rất quen thuộc, giống như trước đó đã từng làm giống như vậy.
Bên ngoài phòng quan sát vây đầy người, vẻ mặt quản lý tức giận hỏi tội bảo vệ, nhìn thấy Thi Ngạo Tước ôm Tô Cửu Y đi tới, lại im lặng.
Thi Ngạo Tước nhàn nhạt liếc nhìn Thích Cảnh Nhân bên cạnh, cuối cùng rơi tầm mắt xuống trên người quản lý, lạnh lùng nói: "Gọi Tần thiếu gia đến xử lý chuyện này."
"Dạ, ông chủ." Quản lý rất cung kính trả lời.
Đêm, càng sâu.
Trong phòng VIP, Tô Cửu Y dần dần khôi phục một chút ý thức, cô kề sát ở trên người Thi Ngạo Tước, nhiệt độ trên người của anh, còn có mùi thơm ngát và mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với nhau, dường như có thể khiến cho cô an tâm.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt lạnh lùng của anh, vẻ mặt anh vẫn lành lạnh như lúc gặp mặt hai lần trước, kiêu ngạo làm cho người ta khó có thể tiếp cận.
Nhưng hiện tại cô mới phát hiện, cho dù anh có ngàn vạn không tốt, vừa rồi cũng đã giúp cô. Những oán giận lúc trước, tất cả đều nuốt xuống trong bụng.
Từ nhỏ đến lớn, ít ai bỏ ra thật lòng với cô, ít ai đối tốt với cô, ngoại trừ người mẹ đã ૮ɦếƭ, anh là người đầu tiên.
"Nhìn đủ chưa?"
Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, Tô Cửu Y hơi ngượng cúi đầu xuống, vừa rồi quả thật nhìn anh quá lâu.
Qua một hồi lâu, cô mới nghĩ đến đẩy anh ra, tự giác nhích lại phía bên cạnh.
"Tôi đi điều tra băng giám sát, muốn tìm được người tiến vào gian phòng anh ngày đó, nhưng quản chế bị người động tay chân. Cho nên thật không có tra được gì."
Vẻ mặt Tô Cửu Y ngưng trọng nhìn Thi Ngạo Tước, hy vọng anh có thể ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhưng vẻ mặt Thi Ngạo Tước lại không có phập phồng quá lớn, chỉ là khơi gợi mày kiếm, nhàn nhạt nói: "Sau đó thì sao?"
Tô Cửu Y im lặng một giây, nói: "Sau đó tôi liền phát hiện trên người có súng tia hồng ngoại bắn trúng, sau đó không biết là ai nả một phát súng vào trong phòng giám sát...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc