Chọc Giận Bảo Bối - Chương 433

Tác giả: Hề Yên

Cái cằm giống như sắp bị P0'p nát, đau nhức, trong ánh mắt Tô Cửu Y phủ kín một lớp sương mù.
Không, không được khóc!
Cô hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, thu nước mắt về.
Từ nhỏ đến lớn cô đều là như vậy, lúc nào cũng có thể khống chế hỉ nộ ái ố của mình rất tốt.
Cô không muốn chịu thua, hoàn cảnh cuộc sống bức bách cô, cũng ép đến tự ái kiêu ngạo của cô
Khóe môi người đàn ông gợi lên trên chút ý cười lạnh nhạt, anh một phát buông cái cằm Tô Cửu Y ra, "Cho cô ba phút, suy nghĩ thật kỹ, cô yên tâm, tôi trả nổi."
Anh xoay người đi vào trong một gian phòng khác, theo cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, rốt cuộc Tô Cửu Y không ẩn nhẫn được nữa, vùi đầu vào trong chăn.
Nước mắt tuôn rơi xuống, cô che chặt miệng lại, kềm chế giọng nói của mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Không, cô không thể ở chỗ này mặc cho anh cười nhạo.
Tô Cửu Y đứng lên, chịu đựng không thoải mái nửa người dưới, tìm được từ đáy giường nội y của cô, vội vàng mặc lên.
Cô thấy món quần áo đó bị xé rách đến hoàn toàn thay đổi, lại nhìn món đồ mới đặt trên bàn một chút, ánh mắt lưu luyến giữa hai bộ quần áo vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn bộ mới kia.
Tuy rằng bộ đồ này là anh sai lấy đến, nhưng cuối cùng vẫn là quần áo trong câu lạc bộ đêm, như vậy cũng không thể tính toán thiếu anh ta, huống chi nếu như mặc cũ rách đi ra ngoài, cô nhất định sẽ thành trò cười cho tất cả mọi người.
Cô đứng dậy, vịn eo khẽ run lên đi về hướng cửa ra vào, lúc nắm lấy tay nắm cửa, cô quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, cắn chặt môi dưới.
Cô vẫn xoay người qua, đè tay nắm cửa xuống mở cửa ra, ngay sau đó sãi bước rời đi.
Lúc Thi Ngạo Tước mặc chỉnh tề đi ra từ trong phòng tắm, Tô Cửu Y đã đi rồi.
Nhìn đống bừa bộn cả phòng, anh không khỏi có chút bực bội.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc tối hôm qua, anh cũng không có sai người ta đến trong phòng đưa R*ợ*u, hơn nữa người phụ trách cũng xác nhận qua, trước đó không có nhân viên đi vào quét dọn.
Vậy hương thúc tình này là ai thả vào trong phòng?
Loại hương thúc tình, vẫn luôn không có hương vị, anh là sau khi vào phòng gọi điện thoại rồi mới phát giác được, khi đó mùi thơm đã trở nên nồng đậm, khiến thân thể của anh sinh ra phản ứng.
Thi Ngạo Tước nhíu mày lại thành một chữ "xuyên" (川), không ngờ tự chủ của anh vẫn luôn rất mạnh, nhưng lại bị người tính kế.
Rất tốt.
Trong đôi mắt thăm sâu đột nhiên toát lên chút hơi thở nguy hiểm, anh xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.
*
Tô Cửu Y chạy một hơi về phòng thay quần áo cho nhân viên, dựa vào trên tủ bát hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt có chút tối nhạt vô thần, đôi môi không có chút huyết sắc nào cũng biểu lộ ra trạng thái tinh thần của cô không khá lắm.
Cô có chút bất lực tựa trên tủ bát, cảm giác đau đầu muốn nứt khó chịu áp bách cô có chút không thở nổi.
Lúc cô còn rất nhỏ mẹ cô liền qua đời, ở một năm sau cha cưới một phụ nữ khác.
Từ sau khi đó, cô luôn bị chèn ép ở nhà họ Tô, hèn mọn đến ngay cả người giúp việc cũng không bằng.
Cô bắt đầu chống đối, bắt đầu vi phạm tất cả ý nguyện của cha, những năm gần đây, cô học xong kiên cường và ngụy trang, dùng gai dọa người bao kín chính mình trở thành một con nhím, bảo hộ mình không bị thương tổn.
Là được bạn tốt Thích Cảnh Nhân giới thiệu, cô mới đi đến Ciaos làm việc.
Ciaos là một động ma phạm tội, là nơi ăn chơi đàng điếm, tràn đầy hấp dẫn và nguy hiểm.
Nhưng nơi này cho tiền lương rất cao, vì kiếm tiền sớm ngày rời đi ngôi nhà lạnh như băng kia, cô không có lựa chọn nào khác.
"Cửu Y?" Cửa ra vào phòng thay quần áo có người gọi cô.
Tô Cửu Y quay đầu nhìn về phương hướng kia, phát hiện là đồng nghiệp của cô, cũng là bạn tốt của cô Thích Cảnh Nhân.
Cô chậm rãi ngồi thẳng lên, lộ ra một nụ cười tươi tắn với Thích Cảnh Nhân.
Thích Cảnh Nhân là một phụ nữ xinh đẹp đến khiến người ta kinh diễm, tính cách cũng đặc biệt làm cho người ta thích, giúp đỡ cô không ít, xem như là người bạn duy nhất của cô.
"Sao cậu ở chỗ này? Tớ nhớ cậu là ca đêm." Thích Cảnh Nhân nghi ngờ đến gần cô, phát hiện sắc mặt của cô rất khó coi, "Sao, ngã bệnh à?"
Tô Cửu Y không biết trả lời như thế nào, cô không thể nói cho bất kỳ ai về chuyện tối hôm qua, kể cả Thích Cảnh Nhân, cho nên chỉ có thể qua loa tắc trách nói một câu: "Có thể là có chút cảm mạo."
"Cảm mạo? Tớ có thuốc cảm mạo, nếu không cậu uống hai viên trước đi."
Thích Cảnh Nhân đi đến trước ngăn tủ của cô, nói xong muốn lấy chìa khóa mở ra, Tô Cửu Y không có khí lực ngăn cô lại, chỉ đành nói câu: "Không cần đâu Cảnh Nhân, cậu có thể giúp tớ gọi xe không? Tớ hơi mệt, muốn về nhà ngủ một giấc."
Thích Cảnh Nhân nghe tiếng, dừng động tác trên tay lại, suy tư một chút, mở miệng nói: "Nếu không xin nghỉ đưa cậu về nhé, bộ dạng này của cậu, tớ cũng không yên lòng."
Tô Cửu Y chần chờ một lúc, gật đầu.
*
Thi Ngạo Tước lái xe trở lại nhà riêng, quản gia sớm đã chờ rất lâu ở cửa ra vào, ông cung kính nhận chìa khóa xe, nói: "Thiếu gia, Tần thiếu gia chờ ngài ở đại sảnh."
Thi Ngạo Tước mím mím môi, trong đôi mắt thâm sâu buông xuống vài phần lạnh như băng và cảnh giác, mở bước chân thon dài ra đi vào cửa chính.
Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch lười nhác dựa ở trên ghế sofa nghịch điện thoại, Ng'n t khớp xương rõ ràng lướt qua trên màn ảnh, trong loa liên tiếp truyền ra âm thanh "Win".
"Trở về rồi." Tần Thiếu Bạch cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn luôn tập trung ở trên màn hình, lại có thể cảm nhận được thân phận của người đến.
Thi Ngạo Tước lặng im không nói , anh *** khoác âu phục xuống tùy ý phủ ở trên ghế sofa, xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chai R*ợ*u đỏ, lại lấy ra hai ly đế cao ở ngay bên cạnh.
"Tôi không uống, tối hôm qua uống nhiều rồi." Tần thiếu gia nói, "Tối hôm qua anh đã làm gì, tôi cùng Trí Kha ở phòng chơi bi-da đánh cả một đêm, gọi cho anh, anh cũng không tiếp, hai chúng tôi nhàm chán sắp dài cổ rồi."
"Sao, tìm tôi có gì không?" Thi Ngạo Tước rót R*ợ*u đỏ vào trong ly, khẽ nhấp một ngụm, hầu kết Khêu g** nhấp nhô lên xuống, phong cách lẫn cử chỉ đều lộ ra khí chất ưu nhã quyến rũ mờ ám.
"Trí Kha muốn đính hôn, thiệp mời trên bàn."
Trên bàn thủy tinh công nghiệp đen nhánh đắt tiền thật đặt một tấm thiệp mời, trang trí viền tơ lụa, khiến Thi Ngạo Tước xưa nay mặt không cảm xúc cũng giật giật môi, giọng nói anh trầm thấp, rơi ánh mắt vào trên người Tần Thiếu Bạch, vẻ mặt đứng đắn cười lạnh nói: "Có con mới cưới?"
"Kết thông gia, bởi vì hạng mục kia của nhà họ Tô." Tần Thiếu Bạch nhàm chán ném di động xuống, đầu ngửa ra sau, "Tống Trí Kha đáng thương, sắp phải kết thúc cuộc sống độc thân rồi."
Thi Ngạo Tước nhẹ dựa tủ âm tường, đầu Ng'n t lạnh như băng vén tay áo sơmi lên, lộ ra đồng hồ quý giá giữa cổ tay.
Anh cau mày xoa nhẹ mi tâm, giọng nói thấp lạnh không nhanh không chậm nói: "Hàng thế nào rồi?"
"Bị cắt rồi." Tần Thiếu Bạch mở mắt ra hồi đáp.
Trong con ngươi Thi Ngạo Tước dấu diếm vài phần thâm ý không vui, đầu Ng'n t giơ ly R*ợ*u lên cũng dùng lực đạo sâu hơn.
Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nụ cười bất cần đời: "Xem ra chúng ta lại được chiếu cố rồi."
Thi Ngạo Tước ừ một tiếng, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch chất lỏng R*ợ*u trong ly.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc