Chọc Giận Bảo Bối - Chương 428

Tác giả: Hề Yên

"Cận ...."
Cố Liên Thành không nói thành lời tâm tình bây giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy ngay lúc này đột nhiên quay về ba năm trước, bị người cự tuyệt, không được người công nhận, trong lòng như là đè ép một tảng đá lớn, khiến cô ta không thở nổi.
"Em suy nghĩ đi, tôi sẽ không miễn cưỡng em, dù sao chuyện tình cảm này không miễn cưỡng được." Tần Cận nói như vậy.
"Ừ, được." Cố Liên Thành gượng cười cho qua chuyện: "Anh sớm nghỉ ngơi một chút, em muốn vẽ bản mẫu, ngày mai bớt thời giờ lại gọi điện thoại nhé."
Cô ta viện cớ cúp điện thoại, ngay sau đó liếc mắt nhìn phương hướng cửa chính, không thấy được Tần Cận, cô ta có chút mất mát, nắm chặt điện thoại, quay người đi.
Cố Liên Thành vừa đi chưa đến vài phút, Thẩm Chanh, Diệp Tử và Tần Cận, liền đi ra từ trong cổn.
Vừa rồi lúc Tần Cận đang nói điện thoại với Cố Liên Thành, Thẩm Chanh và Diệp Tử đã ở bên cạnh.
Mà sở dĩ Tần Cận sẽ nói như vậy, hoàn toàn là đang diễn trò cho Cố Liên Thành xem.
Tần Cận đốt một *** hút, sắc mặt có chút nặng nề: "Người phụ nữ này không phải người lương thiện, không giữ lại được, phải nhanh tìm được chứng cớ khởi tố cô ta, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Ừ, cô ta đúng là nhân vật hung ác." Thẩm Chanh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó hỏi anh ta, "Trước đó chứng cớ chú tìm được trong két sắt ở nhà cô ta, có phải là còn chưa đầy đủ không?"
Tần Cận gật đầu, giọng nói hơi trầm, "Trong két sắt của cô ta đựng một phần bản thảo thiết kế ngôi sao sáng chói, chỉ dùng tay để vẽ. Lúc ấy em giao bản vẽ chụp được cho chuyên gia quan sát chữ viết xem xét, xác nhận bộ bản vẽ cũng không phải là do Cố Liên Thành vẽ, mà là xuất ra từ tay em gái của em."
"Chỉ là nếu bộ bản vẽ thật sự làm chứng cớ trình tòa, có thể không nâng lên được bất kỳ tác dụng nào. Em gái của em đã mất, Cố Liên Thành có thể tìm một trăm loại lý do để giải thích sự tồn tại của bộ bản vẽ này. Đây chính là cái gọi là ૮ɦếƭ không đối chứng."
Thẩm Chanh gật gật đầu, trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng: "Có biện pháp dẫn rắn ra khỏi hang."
Diệp Tử và Tần Cận nghe tiếng, đồng thời nhìn về phía cô, ánh mắt hai người đều mang theo một chút nghi hoặc.
Thẩm Chanh lại đột nhiên cười, "Tin tưởng tôi, ba ngày sau, Cố Liên Thành nhất định bại lộ bí mật."
*
Sau khi trở lại dinh thự, Thẩm Chanh gọi điện thoại cho Thi Khả Nhi.
Cô nói chiến lược mình nghĩ được cho Thi Khả Nhi, dò hỏi ý kiến của cô ấy.
"Chị dâu, biện pháp này của chị làm được. Nhưng làm như vậy, tổn thất quá lớn rồi. Chửi bới ngôi sao sáng chói, dùng ngôi sao sáng chói để tạo chủ đề, danh dự Nam Ngạn Thủ Tịch có thể sẽ chịu ảnh hưởng."
"Chị biết. Nhưng hiện tại đã không có biện pháp khác, chứng cớ em và Tần Cận tìm được, vốn không thể lên án Cố Liên Thành ***. Nếu như lại mặc kệ cô ta, kế tiếp bị thương tổn sẽ là người bên chúng ta."
Thẩm Chanh rất rõ ràng mình muốn làm gì, cũng biết phải trả ra một cái giá lớn như thế nào, nhưng cô không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Cố Liên Thành đã đến mức phát rồ, gắn thiết bị định vị truy tìm, theo dõi người, giám thị người, những chuyện cô ta đã làm, đều chứng minh tâm lý cô ta có vấn đề.
Người như vậy chịu không được áp lực cực lớn, một khi bị K**h th**h hoặc là gặp phải khốn cảnh, cô ta sẽ đánh mất lý trí, làm ra chuyện hại người hại mình.
"Chị dâu, em vẫn là câu nói kia, chị sai, em sẽ ngăn cản chị. Chị đúng, em sẽ giúp chị. Chị đã quyết định muốn làm như vậy, em sẽ làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho chị ngồi. Chuyện dùng ngôi sao sáng chói tạo chủ đề cứ giao cho em, trong 24 tiếng đồng hồ sẽ làm thỏa đáng thay chị."
Thi Khả Nhi nói một phen, khiến Thẩm Chanh không khỏi cong khóe môi lên, "Sao em đối với chị tốt như vậy?"
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của Thi Khả Nhi: "Hai người anh của em đều đối với chị tốt như vậy, em đây làm một em gái nếu không tốt với chị, bọn họ còn không P0'p ૮ɦếƭ em à?"
"Được rồi, chị nói không lại em." Thẩm Chanh cười khẽ: "Cho nên cũng chỉ có thể nói với em một câu thôi."
"Một câu? Chị dâu, chị sẽ không thổ lộ với em chứ? Chị tuyệt đối đừng nha, em không làm đồng tính ***, cũng không dám làm đồng tính *** với phụ nữ của anh trai em."
Thẩm Chanh: "Thi Khả Nhi, em có thể đứng đắn chút không?"
Thi Khả Nhi: "Hiện tại em ăn mặc có chút không đứng đắn, mặc một kiện đồ ngủ tơ tằm, màu đen, còn là loại lộ nửa ***, đặc biệt gợi cảm. Soi soi gương, đến chính mình cũng bị mình hấp dẫn. Aizz, chị dâu, chị nói đi, sao lại có phụ nữ xinh đẹp như em vậy chứ?"
Thẩm Chanh: "...."
Họ Thi, quả nhiên đều không đơn giản, ngay cả khoe khoang cũng khoe khoang ra khỏi trình độ mới của con người.
Đồ ngủ tơ tằm, màu đen, lộ nửa ***....
Cô đã tưởng tượng đến hình ảnh khiến người ta phun máu mũi kia rồi.
"Chị dâu, đồ ngủ này là một khách hàng của em tặng, vừa rồi em đến trên web Thương Thành tìm tòi một chút, 1008 đồng, giá cả vừa phải, chị cũng nên mua một cái thử xem, mặc lên hấp dẫn quyến rũ anh của em, khiến anh ấy muốn ngừng cũng không được với chị ...."
Thẩm Chanh: "...."
Không phản bác được.
Quá hư hỏng, người phụ nữ này, còn hư hỏng hơn cô.
"Thi Khả Nhi, em là một phụ nữ ngay cả yêu cũng chưa từng nói qua, biết cái gì là quyến rũ? Biết cái gì là muốn ngừng mà không được sao? Hửm?"
Đúng lúc đó, Thẩm Chanh đột nhiên nghe đầu kia di động truyền đến một giọng nam sâu lắng, có chút quen thuộc.
Hình như là .... Thi Mị!
Đúng, chính là anh ta.
Sau đó, trong điện thoại di động lại truyền tới giọng nói của Thi Khả Nhi...."Anh, không phải anh nói muốn đi một thời gian ngắn ư? Sao nhanh như vậy liền trở lại rồi? Còn có, em không có mặc quần áo nha, anh đi vào không biết gõ cửa hả?"
"Em không có mặc quần áo?" Giọng nói Thi Mị có chút lạnh chìm, vừa mở miệng liền khiến cho người ta như rơi vào hầm băng: "Vậy đây là cái gì? Khách hàng tặng, đường viền hoa, đồ ngủ tơ tằm?"
"Đúng vậy, chính là khách hàng nam tặng, vì cảm ơn em cãi thắng kiện cho anh ta, anh ta đặc biệt đến... cửa hàng mua về." Giọng điệu Thi Khả Nhi nghe rất bình tĩnh, suy nghĩ không có chút dao động.
"Thích mặc loại đồ ngủ như vậy, có thể, anh cho em mặc đủ."
Lời của Thi Mị vừa mới rơi xuống, liền vang lên một tiếng thét chói tai, "Anh! Anh đè em làm gì!"
"Em nói đi?"
"Anhsẽ không phải là muốn *** áo giúp em chứ?"
"Em nói đúng rồi."
"Ưm ...."
Điện thoại Thẩm Chanh vốn mở khuếch đại âm thanh, kết quả sau khi vừa nghe đến bên kia truyền đến tiếng thở thấp mờ ám, liền rất tự giác tắt âm thanh khuếch đại.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, thấy cô ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm di động, mặt còn có chút đỏ lên, liền đi qua lấy mu bàn tay dò xét nhiệt độ trên trán cô.
Tay Thi Vực mới vừa chạm vào làn da Thẩm Chanh, đã bị cô đẩy ra, đại khái là hiểu rõ dụng ý của anh, cô nói: "Em không có phát sốt, chỉ là có chút nóng."
Thi Vực rút tay lại, thuận tiện ngồi xuống ở bên giường, nghiêng mặt, híp nửa mắt dò xét cô, "Nhiệt độ điều hòa chỉnh rất thấp, sao em còn nóng?"
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của anh, mà là trực tiếp đưa di động cho anh, "Anh nghe một chút xem, thử xem có thể nóng hay không."
Thi Vực muốn biết cô đang bán cái nút gì (chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc), vì vậy nhận lấy di động qua đặt đến bên tai, sau khi nghe chừng nửa phút đồng hồ, anh mặt không đổi sắc trả điện thoại cho cô, dựng thẳng lông mày một chút, "Thì ra em thích rình việc riêng của người khác?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc