Chọc Giận Bảo Bối - Chương 420

Tác giả: Hề Yên

Vì nghiệm chứng Tiểu Ngạo Tước có ý thức được chuyện này hay không, Thẩm Chanh lại lặp lại động tác vừa rồi mấy lần.
Sự thật chứng minh, Tiểu Ngạo Tước ý thức được.
Cô vừa ôm bé lên, bé sẽ khóc, vừa làm tư thế muốn để bé xuống, bé lập tức không khóc nữa.
Tay Thẩm Chanh còn duy trì tư thế muốn để Tiểu Ngạo Tước xuống, bởi vì chỉ có như vậy, bé mới sẽ yên tĩnh một chút.
"Thi Ngạo Tước."
Từ khi sinh đứa nhỏ đến hiện tại, Thẩm Chanh vẫn chưa có gọi cả tên cả họ bé.
"Con còn gây nữa, có tin mẹ ôm con đi tặng người ta không."
Trước đó, tính tình Thẩm Chanh đã thu liễm rất nhiều, nhưng sau khi trải qua một phen giày vò vừa rồi, tính xấu của cô lại tới rồi.
"Em đành lòng cho?"
Giọng nói bất ngờ vang lên, sâu lắng mà dồi dào từ tính, dễ nghe đến có thể trêu chọc lòng người.
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về hướng cửa.
Thi Vực đang lười nhác dựa vào ở trên khung cửa, anh liếc xéo cô, vẻ mặt bất cần đời, phóng đãng mà không gò bó.
Thẩm Chanh lạnh nhạt quét mắt nhìn anh một cái, không để ý anh.
"Y ...."
Tiểu Ngạo Tước ngậm ngón út trong miệng, nháy mắt nhìn cô, ánh mắt vô tội như là đang biểu đạt: Động một chút lại muốn ôm con đi tặng người, con không hiểu thế giới người lớn các người.
Thấy bé cuối cùng cũng an phận, Thẩm Chanh ôm bé lên, đặt bé đến trên giường.
Lần này, Tiểu Ngạo Tước không có khóc cũng không làm ồn, đặc biệt ngoan nằm ở trên giường, quơ động tay thịt nhỏ, cầm lấy đồ chơi nhỏ dán trên đầu giường bé chơi.
Thi Vực đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Thiên Tước nằm một mình ở trên nệm tập bò chơi, anh sải bước lớn qua, cúi người ôm lấy tên nhóc kia.
"Y ...."
Vừa bị ôm lấy, Tiểu Thiên Tước liền lấy cây mài răng trong miệng ra.
Nhìn Thi Vực, bé cười khanh khách không ngừng, rất đáng yêu.
Thi Vực đặt bé đến trên giường, chơi đùa với hai tên nhóc một hồi, gọi người giúp việc tới trông chừng, sau đó lôi kéo Thẩm Chanh trở về phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Thi Vực liền xoay người, một tay chống đỡ Thẩm Chanh trên cửa, không nói một lời, trực tiếp ngậm chặt môi của cô, cạy môi của cô.
"Ưm ...."
Dũng mãnh hung hãn, không có bất kỳ dấu hiệu, khiến Thẩm Chanh suýt nữa không thể chống đỡ được.
Cô dùng tay chống ở ***g *** anh, dùng sức đẩy anh từ trước mặt ra, không dễ gì có cơ hội thở, nhưng chưa tới hai giây, anh lại hôn lên môi của cô.
"Ưm!"
Thẩm Chanh đẩy anh lần nữa, nhưng anh lại một phát giữ ngược tay của cô, không cho cô phản kháng.
Anh không ngừng chìm đắm vào nụ hôn này, dẫn dắt Thẩm Chanh từ bị động trở thành chủ động, chặt chẽ quyện vào nhau.
Một nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Thẩm Chanh hô hấp dồn dập, như là không có xương, xụi lơ ở trong lòng anh.
"Muốn sao?" Anh dùng giọng nói mờ ám nhất để đầu độc cô, dùng cái cằm mang theo râu ria nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Một chút cảm giác ngứa lan tràn đến trong lòng, khiến Thẩm Chanh đột nhiên có chút xúc động, nhưng lý trí vẫn chiến thắng ***.
"Không muốn."
Nói xong, cô chui ra từ trong lòng anh.
Thi Vực lại không chịu cứ bỏ qua cho cô như vậy, một phát bắt được cổ tay của cô, dùng sức kéo cô vào trong ***, tay thon dài chặt chẽ vòng ở eo của cô, khẽ hỏi ở bên tai cô: "Thân thể nóng như vậy, còn dám nói em không muốn?"
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng hết mức khiến hô hấp của mình ổn định một chút, "Thân thể nóng, em phát sốt không được sao?"
"Phát sốt?" Thi Vực cười nhẹ, giọng nói sâu lắng lại quyến rũ mờ ám: "Sao anh cảm thấy là phát dục."
Anh lại có thể, nói cô phát dục?
Dục em gái anh!
Thẩm Chanh nhón chân lên, hung hăng cắn một cái ở trên bả vai anh.
"Ưm...."
Thi Vực bị đau, phát ra một âm thanh hút khí trầm thấp.
Thẩm Chanh thừa dịp tay anh buông lỏng, đẩy anh ra.
Cô nắm đồ vặn cửa mở cửa phòng, muốn xông ra, nhưng người đàn ông phía sau cũng không cho cô cơ hội này.
Bước chân của cô còn chưa kịp bước ra, Thi Vực đã một phát nắm lấy tay của cô, bá đạo kéo cô trở về.
Anh quét chân qua, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
"Cắn anh?"
Thi Vực giam cầm cô trong ***, đôi mắt thâm thúy phóng ra ánh sáng nguy hiểm.
"Cắn anh thì thế nào?"
Anh có thể nói cô phát dục, chẳng lẽ cô không thể trả thù một chút ư?
"Không thế nào hết." Thi Vực cúi đầu tiến gần sát mặt của cô, duy trì khoảng cách khoảng một centimet với cô, sau đó cười khẽ lên, "Hiện tại anh thầm nghĩ cắn lại."
"Anh cắn đi." Thẩm Chanh thật sự cũng không sợ, động thân thể một chút, nghiêng sang một bên, lộ ra vị trí bả vai để anh cắn.
"Anh không cắn vai em." Anh nói: "Anh muốn đổi chỗ khác."
"...." Người đàn ông này, đúng thật là được voi đòi tiên.
"Sao, em dám để cho anh cắn, không dám để cho anh đổi chỗ cắn?" Bộ dạng anh cười lên, tác phong không đúng đắn đến cực điểm, làm cho người ta giận sôi.
"Ai nói em không dám ...." Thẩm Chanh nhíu mày, "Anh muốn cắn ở đâu?"
"Nơi này." Thi Vực có thâm ý chỉ bộ phận trước *** cô một cái.
"Anh có biết xấu hổ hay không?" Lại muốn cắn *** của cô?
"Không biết."
"Anh có thấy mất mặt hay không?" Cô đã mất mặt thay anh rồi! Thật hư hỏng! Thật đồi trụy! Thật ***!
"Không cảm thấy." Anh cười: "Anh cắn chính là phụ nữ của anh, có gì hay mà phải mất mặt?"
"Anh cắn phụ nữ của anh thì không mắt mặt, nhưng hiện tại anh muốn cắn chính là *** của phụ nữ anh!" Thẩm Chanh nhấn mạnh giọng nói nơi anh muốn cắn, "***" .
"Cắn *** thì thế nào?" Thi Vực thu ý cười nơi khóe môi lại, trong mắt một mảnh âm u, giọng nói của anh vừa thấp lại trầm, cực kỳ đè nén: "Tên tên nhóc đó có thể *** *** em, cắn *** em, anh thì không thể?"
Thẩm Chanh: "...."
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu anh muốn cắn cô ***?
Ghen?
Ăn dấm chua của con trai anh?
"Anh thật ấu trĩ!"
"Em quản anh ấu trĩ hay không làm gì." Vẻ mặt Thi Vực hậm hực khó chịu: "Cho em một phút đồng hồ suy tính, một phút đồng hồ sau nếu em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, anh liền bá vương ngạnh thượng cung."
"Cho nên hiện tại, mặc kệ em có đáp ứng hay không, kết quả đều chỉ có một loại?"
"Ừ."
"Vậy một phút đồng hồ anh chờ đợi đó, không phải đợi uổng công sao?"
"Hửm?" Thi Vực khơi gợi mày kiếm, "Cho nên em là đang nhắc nhở anh, hiện tại có thể bá vương ngạnh thượng cung với em?"
Vừa dứt lời, anh tiến tới gần Thẩm Chanh đang chống đỡ trên cửa, vươn tay *** cô....
"Ôi anh nhẹ chút, quần áo của em còn mới, đừng xé hỏng!"
Thẩm Chanh không có phản kháng, chỉ là đang nghĩ cách dời đi sự chú ý của anh.
Bởi vì cô biết rõ tính tình người đàn ông này, nếu như cô phản kháng, anh sẽ cho rằng đang giả bộ từ chối, lấy lui làm tiến.
Đàn ông đều là động vật thú tính, thích chinh phục con mồi không dễ chinh phục, đối với phụ nữ không thuận theo, bọn họ chỉ biết sinh ra *** chinh phục mạnh hơn.
Cho nên hiện tại cô phải làm, chính là thuận theo, thuận theo hơn bất cứ lúc nào.
"Xé rồi mua mới, em muốn bao nhiêu anh mua cho em bấy nhiêu." Giọng nói người đàn ông, sau khi nhìn thấy một mảnh *** trắng nõn trước *** cô liền trở nên khàn khàn, mang theo T*nh d*c nào đó.
Thẩm Chanh một phát bắt được đôi tay đang cởi nút áo của cô, nói: "Em không muốn mới, em chính là thích bộ trên người này...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc