Chọc Giận Bảo Bối - Chương 415

Tác giả: Hề Yên

Cố Liên Thành sơ suất trên sân khấu, Thẩm Chanh không thể không nghĩ mọi cách để đối phó, dù sao buổi triển lãm này liên quan đến không phải danh dự một người, mà là Nam Ngạn Thủ Tịch.
Tôn Nham dựa theo căn dặn của cô đi tiệm áo cưới gần đó thuê đến một kiện áo cưới, để nhân viên công tác thay cho Tô San, dáng người Tô San là dáng người mẫu tiêu chuẩn, dù cho áo cưới không phải chế tác theo số đo, mặc lên người cô ấy cũng không phải vừa người.
Bởi vì trước khi tới Tô San từng ăn mặc tỉ mỉ qua, cho nên lúc trang điểm mặt tiết kiệm rất nhiều trình tự làm việc, thợ trang điểm chỉ xử lý đơn giản thay cô một vài trang điểm trên mặt, liền làm một tư thế ok với Thẩm Chanh.
"Xinh đẹp."
Thẩm Chanh khoanh hai tay dựa ở trên tường, sau khi đánh giá Tô San từ trên xuống dưới một phen, chân thành phát ra cảm thán.
Không thể không nói, Tô San quả thật là một mỹ nhân hư hỏng. Dáng người, tướng mạo, khí chất, tất cả phương diện đều rất tốt.
Một kiện áo cưới bình thường mặc ở trên người của cô ấy, mặc dù nói không có mặc ra cảm giác kinh diễm người khác, nhưng đã đủ khiến người ta kinh ngạc.
Tô San đứng dậy từ trên ghế dựa, xoay người nhìn Thẩm Chanh, bày ra một tư thế xinh đẹp, nhếch môi cười quyến rũ, "Đảm bảo sẽ để buổi triển lãm này kết thúc hoàn mỹ."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khách khí tặng cô ba chữ: "Hồ ly tinh."
Tô San cười: "Cô cũng đừng xem thường hồ ly tinh, bởi vì chỉ có hồ ly tinh mới có năng lực câu hồn người."
"Ừ, cô câu hồn người, cô câu hồn người nhất." Thẩm Chanh nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua vị trí nào đó sau lưng Tô San, sau đó nhíu mày nói: "Cô xem anh ta, linh hồn nhỏ bé đều bị cô câu đi rồi."
Tô San quay đầu lại, thấy Tôn Nham đang nhìn mình cằm chằm không chớp mắt, liền đi qua dùng tay quơ quơ ở trước mắt anh ta, "Nhìn cái gì đấy!"
"Không có .... Không có gì!" Tôn Nham định thần lại.
"Anh căng thẳng cái gì? Em cũng không ăn người!" Tô San nhíu lông mày.
"Anh không có căng thẳng." Tôn Nham mạnh miệng, "Anh là cảm thấy hôm nay em quá đẹp, cho nên vừa rồi nhìn em thêm vài lần."
Tô San hơi không vui: "Ý của anh là, bình thường em không xinh đẹp?"
"Xinh đẹp, bình thường em cũng rất đẹp. Ý anh là, hôm nay em xinh đẹp nhất!"
"Hai người thôi đi." Thẩm Chanh cắt đứt đối thoại của bọn họ, ngay sau đó sai nhân viên công tác đeo nhẫn cho Tô San, sau khi tất cả sẵn sàng, cô liếc mắt nhìn thời gian, sau đó mở miệng, "Thời gian không sai biệt lắm, Tô San, chuẩn bị lên sân khấu."
Tô San gật đầu: "Được."
Bên ngoài, người chủ trì đã giảm bớt không khí hiện trường, tất cả mọi người ngồi ở đây sinh ra hứng thú nồng đậm với người lên sàn kế tiếp.
Có người suy đoán, đối tượng thay thế bổ sung có thể là nhân viên Nam Ngạn.
Cũng có người suy đoán, là minh tinh nhỏ hạng ba vừa mời được, bởi vì dù cho năng lực hơn nữa cũng không thể lập tức mời được người nổi tiếng tới cứu nguy.
Còn có người suy đoán, có thể sẽ là Thẩm Chanh tự mình lên sân khấu ....
Tóm lại, cách nói rất đa dạng, loại gì cũng có.
Lúc đèn sáng lên lần nữa, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, trong lúc nhất thời, hội trường rộng lớn cực kỳ yên tĩnh.
Cạch, cạch, giày cao gót ᴆụng vào mặt đất phát ra tiếng vang, càng lúc càng gần ....
Chính ngay lúc này, âm nhạc vang lên!
Tô San chậm rãi bước lên bục chữ T từ phía sau sân khấu, ánh đèn sáng rỡ, trên người của cô giống như bao phủ một tầng tia sáng chói mắt.
Trước khi chưa nổi tiếng, Tô San đã làm người mẫu chuyên nghiệp, cho nên có kinh nghiệm sân khấu rất phong phú, cô không hề luống cuống, đứng ở trên sân khấu, cô dường như chính là nữ vương cao quý nhất!
Cô vòng trên sân khấu một vòng, cuối cùng dừng lại, cô lựa chọn sử dụng một góc độ tốt nhất, chậm rãi đưa tay, nhẹ thả tay thon dài mảnh khảnh ở trên quai hàm, nhẫn giữa ngón tay hiện lên ở trước mắt mọi người.
Ánh đèn chiếu xuống, nhẫn sáng chói, đoạt ánh mắt mọi người.
"Trời ạ! Là Tô San!"
Dưới sân khấu, không biết là ai đột nhiên phát ra một tiếng thét lên đầy kinh hãi, sau đó liền nổ oanh.
Bởi vì trước đó, Tô San đã mời phóng viên họp báo, tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, lúc ấy lý do cô cho ra là, bạn trai là người ngoài giới, không thích cô xuất đầu lộ diện, cho nên cô quyết định rời màn ảnh.
Lúc ấy cô bởi vì trái hợp đồng mà bồi thường cho công ty quản lý một khoản tiền lớn, sau đó lại có những công ty khác tìm đến cô, hy vọng dùng giá cao ký tên với cô, hơn nữa cho ra hứa hẹn trong vòng một năm nâng cô trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất làng giải trí, nhưng đều bị Tô San từ chối.
Chuyện này huyên náo đến mức mọi người đều biết, mấy nhà truyền thông ở đây, chỉ sợ không có người không biết chuyện này.
"Không phải cô ấy rút lui khỏi giới giải trí rồi ư?"
"Nói tái xuất liền tái xuất, lại có thể không có một chút tiếng gió truyền tới?"
"Tổng giám đốc Thẩm này thật là có năng lực, lại có thể mời Tô San xuống núi trình diễn một màn như vậy!"
Trong lúc phóng viên nghị luận ầm ĩ, cũng đã giơ camera trong tay lên, dùng các góc độ chụp ảnh Tô San trên sân khấu lại.
Tô San đi biểu diễn rất thành công, lúc cô xuống sân khấu, tất cả mọi người ngồi ở đây đều vỗ tay lên, tiếng vỗ tay vẫn còn như sấm, rất nhiệt tình.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng buổi biểu diễn kết thúc, ngọn đèn vừa mới mờ tối lại phát sáng lên.
Ngay sau đó, hai người một nam một nữ dắt tay lên trên sân khấu.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đàn ông rất tuyệt mỹ, khuôn mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng, độ dày cánh môi vừa phải đang nở nụ cười làm hoa mắt người khác. Cả người phát ra một loại khí phách vương giả uy chán thiên hạ, khóe môi mơ hồ chứa đựng phóng lãng không kiềm chế được, làm cho người say mê.
Anh mặc một áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, chỗ tay áo vén lên trên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, đơn giản lại hoa mỹ, cũng có thêm vài phần gợi cảm khó diễn tả bằng lời.
Tối nay Thi Vực, đặc biệt ôn nhu.
Trên mặt của anh vẫn luôn mang theo độ cong mềm mại, đến cả lông mi cũng nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.
Mà người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười chúm chím, đôi mắt nước dường như có thể câu hồn người, dáng người chọc lửa như ma quỷ, tóc đen dài đến eo toát lên tia sáng chói mắt ở dưới ánh đèn.
Một bộ áo cưới màu trắng mặc lên người cô, bao bọc tư thái hoàn mỹ gợi cảm của cô, kiểu dáng hơi có vẻ bảo thủ, lại vừa đủ, đủ để bộc lộ khí chất cao quý của cô.
Thẩm Chanh là một người phụ nữ tản ra quyến rũ từ tận xương tủy, thậm chí cô không cần trải qua trang điểm cũng có thể làm cho người ta say mê vì cô, rơi vào tay giặc, phong cách lẫn cử chỉ của cô, một nhăn mày hay một nụ cười, đều tác động trái tim mỗi một người đàn ông đang ngồi ở đây.
Trên ngón áp út của cô mang theo ngôi sao sáng chói, trên ngón giữa mang theo «Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » , tuy rằng mang chung một chỗ tạo thành đối lập rõ ràng, nhưng cũng vì vậy mà khiến tình yêu chung thủy càng thêm lóe sáng chói mắt.
"Thi Vực, là Thi Vực đó...."
"Thì ra Thẩm Chanh - tổng giám đốc Nam Ngạn Thủ Tịch thật sự là vợ của anh ấy. Mệnh thật tốt, thật sự rất hâm mộ cô ấy!"
"Hai người bọn họ, thật xứng lứa vừa đôi! !"
"Má ơi! Đừng nói nữa, nhanh chụp đi, chụp đi ...."
"Thật kích động thật kích động, để bọn họ làm trang đầu, vậy lượng tiêu thụ của tạp chí kỳ này nhất định vượt mức ...."
Đèn flash, âm thanh bấm tách tách lần nữa đan xen tuần hoàn. Các phóng viên lần lượt giơ camera lên, chụp ảnh đôi trai tài gái sắc trên sân khấu này.
Hai người giống như là con cưng của thượng đế, giống như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ ra, mặc kệ chụp từ góc độ nào, đều chụp được hình ảnh hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc