Chọc Giận Bảo Bối - Chương 407

Tác giả: Hề Yên

Cố Liên Thành vô cùng rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, tuy rằng cô ta là một nhà thiết kế lớn có danh tiếng, nhưng cũng chỉ có như thế.
Nếu như bây giờ cô ta rời khỏi đoàn đội, rời khỏi Nam Ngạn Thủ Tịch, sự nghiệp của cô ta không nhất định có thể xuôi chèo mát mái.
"Vậy thì dựa theo ý của tổng giám đốc đi."
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Cố Liên Thành vẫn là thỏa hiệp, dù cho vẫn bất mãn với định giá tình yêu chung thủy, nhưng cô ta biết tình cảnh hiện tại, đối mặt một cấp trên như vậy, nói thêm cái gì đều là chuyện không nên làm.
Cố Liên Thành trở lại phòng thiết kế, mấy đồng nghiệp lập tức tiến lên bao vây, buôn dưa lê hỏi: "Thế nào rồi chị Liên Thành, cuối cùng tình yêu chung thủy định giá là bao nhiêu?"
"Vẫn là giá đó." Cố Liên Thành cười trả lời, giọng nói của cô ta rất bình tĩnh, không có một chút phập phồng, khiến người ta không đoán ra đến tột cùng tâm trạng giây phút này của cô ta là tốt hay xấu.
"Tổng giám đốc không chịu tăng thêm ư?" Có đồng nghiệp hỏi.
Cố Liên Thành gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
"Chị Liên Thành, chị cũng đừng nghĩ nhiều, thật ra định giá tình yêu chung thủy đã rất cao rồi. Chị nghĩ như vậy đi, ban đầu sở dĩ ngôi sao sáng chói sang quý là vì nó là độc nhất vô nhị. Mà tình yêu chung thủy thì không giống với lúc trước, tổng cộng sản xuất hơn một ngàn chiếc đó! Dựa theo một chiếc mười vạn để tính, 1000 chiếc cũng là một tỷ rồi. Hiện tại tình yêu chung thủy vẫn chưa niêm yết đã khiến cho bên ngoài chú ý, em chắc chắn, niêm yết không đến ba tháng có thể bán hết rồi."
"Đúng vậy, ba tháng đột phá lượng tiêu thụ một tỷ cho công ty, cũng chỉ có chị Liên Thành chị mới có thể làm được thôi. Gần đây em chú ý có mấy nhà thiết kế nổi tiếng, phát hiện trong khoảng thời gian này bọn họ đều không có tác phẩm gì, cho nên sắp tới niêm yết, chỉ có tình yêu chung thủy lên được mặt bàn!"
Các đồng nghiệp cô một lời tôi một câu, đều là an ủi và khen ngợi Cố Liên Thành, nhưng phản ứng của Cố Liên Thành cũng rất lạnh nhạt, mặc kệ các đồng nghiệp nói gì, cô ta cũng chỉ là dùng nụ cười đáp lại, không có trò chuyện sâu về chủ đề tình yêu chung thủy với các cô.
« Ngôi sao sáng chói 2- yêu tha thiết » sắp niêm yết, tất cả bộ phận trong công ty đều bận rộn loay hoay, Thẩm Chanh làm tổng giám đốc càng thêm không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya.
Gần đây tập đoàn Đế Cảnh cũng khai phá một hạng mục lớn, rất nhiều chuyện cần phải do Thi Vực tự mình xử lý, tăng ca đến rạng sáng cũng là chuyện thường xảy ra, bất quá mỗi lúc trời tối anh vẫn sẽ rút ra thời gian đi Nam Ngạn ở cùng Thẩm Chanh.
Nói là ở cùng, chẳng bằng nói là quấy rầy thì đúng hơn.
Mỗi lần vừa bước vào phòng làm việc của Thẩm Chanh, chuyện đầu tiên anh làm chính là đè Thẩm Chanh ở trên ghế sofa, ôm cô nằm một lát, sờ sờ eo của cô, hôn nhẹ miệng của cô.
Thẩm Chanh phối hợp, Thi Vực làm xong tất cả liền sẽ bỏ qua cho cô, nếu không phối hợp, sờ eo sẽ thăng cấp thành sờ ***, hôn môi sẽ thăng cấp thành *** áo .... Vì thoát khỏi dây dưa của anh, Thẩm Chanh rất phối hợp, cũng không giãy dụa không phản kháng, có đôi khi còn sẽ chủ động đáp lại anh.
Hai người công việc bận rộn, dường như chỉ có một cách tiêu khiển này
Có một lần lúc Thi Vực đang giở trò xuôi ngược với Thẩm Chanh, thư ký cầm một phần văn kiện vào phòng làm việc để Thẩm Chanh ký, kết quả gặp phải hai người đang hôn nồng cháy ở trên ghế sofa....
Vì vậy, thư ký yên lặng lui ra ngoài
Bởi vì lúc trước Thẩm Chanh đã căn dặn cô ta, phàm là có văn kiện quan trọng cần cô xử lý, có thể trực tiếp vào phòng làm việc của cô, cho nên mới ***ng phải một màn này.
Nhưng lúc ấy thư ký bởi vì nhìn thấy một màn không nên thấy nên có chút bối rối, vì vậy còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông quấn lấy Thẩm Chanh là ai, đã vội vã thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Cho nên cô ta cùng không biết người đàn ông đó là Thi Vực, càng không biết Thẩm Chanh chính là vợ của Thi Vực.
Triển lãm trang sức chọn tiến hành ở một khách sạn xa hoa nhất thành Đô, trước đó, Thẩm Chanh cố ý sai người ta tiết lộ ngày tháng triển lãm trang sức, và thân phận thật của cô ra ngoài.
Cho nên vào ngày triển lãm trang sức hôm ấy, vài chục tạp chí truyền thông không nhận được thư mời, trời còn chưa sáng liền ngồi xổm chờ ở bên ngoài khách sạn, muốn đào ra tin tức nặng ký để làm đầu đề.
Phải biết rằng, Thi Vực là con cưng của truyền thông, nhưng phàm là chuyện về anh, mặc kệ lớn hay nhỏ, đều sẽ trở thành trang đầu ngày đó. Mà báo chí và tạp chí có trang đầu là anh, đưa ra chưa tới một tiếng đều được bán hết sạch.
Thẩm Chanh làm như vậy, là muốn mượn sự nổi tiếng của Thi Vực để mở rộng danh tiếng của Nam Ngạn Thủ Tịch, mà nguyên nhân lớn hơn là, cô muốn mượn cơ hội này đè Cố Liên Thành xuống.
Bởi vì cô rất rõ ràng, nếu như không thả tin tức mình là vợ Thi Vực ra, đối tượng chú ý của tất cả tạp chí lớn sẽ chỉ là Cố Liên Thành, cùng với tác phẩm Cố Liên Thành thiết kế ra được, mà không phải công ty và cấp trên của Cố Liên Thành cô ta.
Ba năm trước ngôi sao sáng chói đã làm danh tiếng của cô ta tăng nhiều, nếu như lần này triển lãm trang sức tổ chức thành công, như vậy danh tiếng của cô ta sẽ tiếp tục bay lên.
Một người phụ nữ ăn cắp thiết kế người khác nên một lần liền thành danh, có tư cách gì trở thành một nhà thiết kế được người kính ngưỡng.
Cách giờ bắt đầu triển lãm trang sức còn khoảng 40 phút.
Bên trong phòng trang điểm, Cố Liên Thành ngồi nghiêm chỉnh ở trước gương, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô ta.
"Cố tiểu thư, da của cô thật là tốt, lỗ chân lông nhỏ đến không nhìn thấy, bình thường cô bảo dưỡng thế nào vậy?" Thợ trang điểm vừa lông mày cho cô ta, vừa hỏi cô ta.
"Tôi à ...." Cố Liên Thành ngửa đầu phối hợp với thợ trang điểm, "Thật ra cũng không có bảo dưỡng gì. Bởi vì làm cái nghề thiết kế này của chúng tôi, bình thường bận rộn nhiều việc, vẽ, tu sửa bản vẽ, có đôi khi nửa đêm còn đang làm việc. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thể thoa một lớp kem mỏng, ngoài ra gần như không có thời gian làm bảo dưỡng."
Thợ trang điểm nói chuyện với cô ta tỏ vẻ hiểu: "Cảm giác nhà thiết kế các người chính là nhìn bên ngoài có vẻ phong quang, thật ra sau lưng rất thăng trầm. Thứ linh cảm này không phải nói có là có, nếu nhiệm vụ rơi xuống lại vẽ không ra bản vẽ, sẽ rất phiền toái. Tôi cảm thấy nếu đổi thành tôi, chắc hẳn sẽ điên mất."
Cố Liên Thành cười nói: "Đúng vậy, chuyện gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài, như tôi chính là một ví dụ điển hình nhất. Ban đầu lúc tôi thiết kế ngôi sao sáng chói, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, chịu đứng thức đêm suốt một tháng mới vẽ ra một bản vẽ thô, hơn nữa còn bị cấp trên phủ định nhiều lần."
"Cố tiểu thư nói là ngôi sao sáng chói, đã khiến cô thành danh ư?" Thợ trang điểm hỏi.
"Xem như thế đi." Cố Liên Thành khiêm tốn trả lời, "Lúc ấy thiết kế, tôi cũng không có nghĩ qua sẽ bởi vì nó mà thành danh. Tôi chỉ là muốn bày thứ tốt nhất ra trước mặt mọi người, cho nên dùng tâm đi thiết kế. Hoàn toàn thật không ngờ, sau khi ngôi sao sáng chói vừa ra thị trường liền dẫn tới tranh luận lớn như vậy."
Thợ trang điểm cười nói: "Cố tiểu thư, tôi cảm thấy cô thả lỏng tâm tính rất tốt. Người khác là thiết kế vì tiền, cô là thiết kế vì thiết kế. Làm chuyện mình thích, hòa nhập công việc vào cuộc sống, tuyệt không thế tục."
Nghe được đối phương tán thưởng, Cố Liên Thành cười một tiếng, "Cô quá khen rồi."
Sau khi trang điểm xong, Cố Liên Thành ở dưới sự trợ giúp của các nhân viên thay áo cưới, thiết kế áo cưới rất đặc biệt, cổ cao chữ V, mặc từ dưới lên trên.
Áo cưới màu trắng tinh bao bọc lấy người cô ta, nổi bật ra thân hình uyển chuyển hấp dẫn xinh đẹp của cô ta, nhìn có vẻ rất có tiên khí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc