Chọc Giận Bảo Bối - Chương 401

Tác giả: Hề Yên

Không biết ngủ bao lâu, Thi Khả Nhi trằn trọc tỉnh lại.
Có chút nhức đầu, tựa như muốn nổ tung.
Dùng tay vuốt vuốt huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu hóa giải một chút, cô mới mở hai mắt ra.
Gian phòng cực kỳ xa, cách trang trí và bố cục đều rất lịch sự tao nhã, đèn thủy tinh phía trên tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, vừa vặn chiếu đầy cả căn phòng.
Bởi vì chọn dùng bức màn chính là vải vóc màu xám tro cách ánh sáng, cho nên ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được, giống như đêm tối.
Phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ, Thi Khả Nhi cũng rất trấn tĩnh. Cô chống giường ngồi dậy, nhắm mắt lại nhớ lại chuyện phát sinh vào tối hôm qua.
Cô còn nhớ .... Trước khi buổi tiệc kết thúc, có mấy trưởng bối mời cô uống rượu với nhau, có lòng không thể chối từ, cô cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy theo bọn họ uống rượu.
Ba chai rượu đỏ một chai sâm banh, cô uống rất nhiều.
Về phần sau đó phát sinh chuyện gì, cô cũng hoàn toàn không nhớ rõ, đầu nhớ vụn vặt, chỉ nhớ rõ chuyện trong lúc uống rượu và trước khi uống rượu, sau đó cô thoát ra khỏi bàn rượu như thế nào, rời khỏi thành cổ như thế nào, hoàn toàn không nhớ rõ được...
Nghĩ nghĩ, cô dùng sức vỗ ở trên trán một cái.
Phẩm chất rượu này của cô, cũng quá kém rồi!
Chính ngay lúc này, cô phát hiện trên tủ bên cạnh đặt một kiện lễ phục màu đen, nếu như nhớ không nhầm, là bộ cô mặc ngày hôm qua.
Này ....
Cô vội vã cúi đầu xuống xem xét, mặc dù là mặc quần áo, nhưng quần áo dường như có gì đó không đúng.
Rộng thùng thình, áo sơ mi của.... đàn ông!
Lại xách một góc chăn mền lên nhìn xuống phía dưới, chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ ....
Trời ạ, cô sẽ không phải là say rượu mất lý trí với người khác chứ?
Cô tự cho rằng bản thân là một phụ nữ rất phóng khoáng, đối với tình một đêm hoặc là cái gì khác, cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là cô vẫn là xử nữ
Cho một người xa lạ lần đầu tiên không đáng sợ, đáng sợ chính là người xa lạ này còn rất có thể là một lão hói đầu.
Lúc tối hôm qua những người đàn ông uống rượu với cô, trong đó không có một người nhìn vừa mắt. Cô khách sáo một chút mới gọi bọn họ một tiếng chú bác trưởng bối, nhưng bọn họ cũng không coi cô như vãn bối, vẫn dòm ngó với cô, hận không thể chuốc say cô lừa gạt lên giường.
Nghĩ đến đây, Thi Khả Nhi đã cảm thấy đau đầu.
Cô vén chăn lên xuống giường, ý định trước thay đổi quần áo rồi nói, dù sao hiện tại đã phát triển đến nước này, trừ giải quyết vấn đề, không có biện pháp khác.
Ngay tại lúc cô đưa tay đi lấy quần áo trên tủ, cửa phòng két một tiếng, bị người mở ra.
Thi Khả Nhi gần như theo bản năng, cúi người túm chăn mỏng trên giường, dùng sức lôi kéo, quấn chăn ở trên thân mình, nhìn về phía cửa phòng.
Cửa phòng bị người đẩy ra, tiếp đó đi vào một người đàn ông.
Người đàn ông cao ít nhất 180 cm, mặc một áo sơ mi màu đen, bởi vì cách quá xa, cộng thêm ngọn đèn có chút mờ tối, Thi Khả Nhi thấy không rõ lắm biểu cảm trên mặt của anh.
Chỉ là khuôn mặt hình dáng rõ ràng, tinh tế giống như điêu khắc kia lại có thể khiến người ta đã gặp qua là không quên được. Đôi mắt mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy, như là một dòng nước xoáy, có thể hút người vào trong.
"Anh?"
Thấy người tới là anh, Thi Khả Nhi thở phào một hơi, anh cô, chính là một chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dù phụ nữ cỡi hết nằm ở trước mặt anh, cũng không thấy có thể dụ anh phạm tội.
Huống chi, cô còn là em gái của anh, cho nên anh càng sẽ không làm xằng làm bậy.
Sau khi Thi Mị vào gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng, dựa đến trên cửa, lạnh nhạt liếc nhìn cô, "Tỉnh rồi?"
Thi Khả Nhi ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: "Quần áo của em, anh thay?"
Thi Mị lười nhác vuốt vuốt tay nắm cửa, từ chối cho ý kiến nhìn cô, môi mỏng nhẹ gợi lên: "Em nghĩ sao?"
Anh không trực tiếp đáp lại vấn đề của cô, thái độ lập lờ nước đôi, sẽ khiến cho người nghĩ sang hướng khác.
Thi Khả Nhi giỏi về phân tích người khác, lần đầu tiên bại trận ở trước một người đàn ông, bởi vì cô quả thật đọc không ra tâm tư của anh, so với trước đó, đạo hạnh của anh giống như sâu hơn, con ngươi mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy khiến người ta đoán không ra, nhìn không thấu.
"Khẳng định không phải anh thay." Thi Khả Nhi cũng không biết tự tin này của mình là tới từ đâu, cô đối diện với tầm mắt của anh, nói: "Trước đây vị thành niên anh thay quần áo cho em còn được, nhưng hiện tại em đã là một phụ nữ trưởng thành rồi. Dùng chỉ số thông minh và EQ của anh, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép trong sạch của em gái mình hủy ở trên tay anh. Cho nên .... anh sẽ không thay quần áo cho em."
Nghe cô nói xong, Thi Mị chậm rãi giơ khóe môi lên, cười như không cười: "Nếu như anh nói, quần áo của em quả thật là anh thay thì sao?"
"Không thể nào."
Lấy hiểu biết của cô với anh, dù anh uống rượu, uống say rượu, cũng sẽ không làm xằng làm bậy, bởi vì anh là một người đàn ông có tự chủ rất mạnh!
Một người đàn ông như vậy sẽ không làm chuyện bậy bạ, lại càng sẽ không làm ra chuyện bậy bạ với em gái của mình.
Thi Mị dựa trên cửa nhìn cô hơn nửa ngày, trong ánh mắt thăm dò mang theo vài phần thưởng thức.
Trên thế giới này, dường như không tìm được người cô sẽ sợ, đồ cô sẽ sợ, chuyện cô sẽ sợ. Cô giống như là đã mang theo hệ thống phòng ngự từ nhỏ, mặc kệ là gặp phải khó khăn hay là lâm vào khốn cảnh như thế nào, cô đều có thể dễ dàng hóa giải.
Mà cách cô thường dùng để hóa giải, là để bản thân vĩnh viễn ở vào một trạng thái phong bế, không bị bên ngoài quấy nhiễu, không bị bất kỳ ai bất cứ chuyện gì ảnh hưởng.
Cô như vậy, trên người mang theo danh tiếng. Mặc kệ đi tới chỗ nào, đều được chú ý.
Thi Khả Nhi bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, không khỏi nâng lông mày lên: "Ca, anh có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em không? Trên người của em rõ ràng dùng chăn mền quấn lại, sao anh lại giống như đang nhìn một người lõa thể vậy chứ...."
Thi Mị không nói gì, chỉ là thu nụ cười trên môi, khôi phục lạnh lùng bình thường, sải bước đi về phía cô.
Nhìn thấy anh đang bước từng bước tới gần, Thi Khả Nhi siết chặc ga giường phủ trên người, liếc nhìn anh một cái, "Anh, trai đơn gái chiếc chung sống một phòng dễ dàng xảy ra chuyện, hơn nữa em cảm giác say bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nếu quấy rối gì đó, sẽ không tốt đâu."
Bước chân Thi Mị bởi vì một câu này của cô mà dừng lại, cách cô ở vị trí một mét xa, híp mắt lạnh dò xét cô, "Thi Khả Nhi, em đây là cố ý dùng ngôn ngữ để khiêu khích anh ư?"
"Em khiêu khích anh làm gì chứ." Thi Khả Nhi: "Anh, anh cũng quá không đứng đắn rồi. Sao có thể ra lời như vậy với em gái của anh, anh không biết quan hệ của chúng ta không thích hợp trao đổi chủ đề như thế à. Nếu không, sẽ xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện?" Thi Mị bước tới phía trước một bước.
Thi Khả Nhi ngược lại cực kỳ bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là thuận miệng đáp một câu: "Em nói xảy ra chuyện là đánh nhau, anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chúng ta là anh em, có thể xảy ra chuyện gì, dám xảy ra chuyện gì?"
"Thi Khả Nhi, em làm luật sư đúng thật là uổng phí nhân tài rồi." Thi Mị lạnh lùng nhếch môi, con ngươi lóe ra ánh sáng nguy hiểm lúc sáng lúc tối.
Thi Khả Nhi cười: "Không có nha, em cảm thấy nghề nghiệp luật sư này rất tốt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc