Chọc Giận Bảo Bối - Chương 398

Tác giả: Hề Yên

"Được rồi, em đi trước đây."
Như là cảm thấy người ngoài ý kiến đoạn hôn nhân này như thế nào cũng không quan trọng, Thi Diệu Quang ngay cả lời an ủi cũng không cho Diệp Cẩn, liền lái xe rời khỏi thành cổ.
Diệp Cẩn đứng tại chỗ, tay cầm túi xách dùng sức nắm chặt, tức giận Thi Diệu Quang lạnh lùng với cô ta.
Qua một hồi lâu, cô ta mới lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi một cú điện thoại đi: "Liên Thành, là dì, hiện tại cháu có thời gian rãnh không? Dì muốn tâm sự với cháu."
Không biết đối phương nói gì đó, cô ta lại lộ ra nụ cười: "Được, vậy buổi tối chúng ta gặp ở quán cà phê Thánh Đảo."
Cúp điện thoại, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn thành cổ sau lưng, hừ lạnh một tiếng, sau đó vênh váo đắc ý xoay người qua.
Tiệc ở thành cổ sẽ luôn kéo dài đến 12h tối, Thi Mị và Thi Khả Nhi cũng ở đến rạng sáng mới rời đi.
Lúc đi, quản gia Trương Bá đi ra tiễn bọn họ: "Khả Nhi tiểu thư, lần sau lúc cô đến thăm ông cụ, mang một ít vật có giá trị dinh dưỡng đi. Loại đồ như bánh bao hấp, không vệ sinh cũng không có lợi với thân thể."
Thi Khả Nhi uống có chút nhiều, choáng váng xây sẩm, đi đường không có sức giống như giẫm mây, nhưng cô ngược lại tiêu sái đi đến trước mặt Trương Bá, cười khanh khách: "Trương Bá à, sao ông lại có ba cái đầu? Hơn nữa một cái còn lớn hơn một cái...."
Khuôn mặt già nua của Trương Bá chìm xuống: "Khả Nhi tiểu thư, cô uống quá nhiều, nhanh đi về nghỉ ngơi đi."
"Cháu không có uống nhiều. Hiện tại dù ông cho cháu thêm ba chai rượu đỏ, cháu cũng uống xuống được. Hơn nữa còn không say đâu." Thi Khả Nhi lắc lắc đầu, lảo đảo vài bước vịn cửa chính mới đứng vững thân hình lung lay sắp đổ.
Trương Bá thật sự là không còn cách nào với cô: "Được được được, cô không uống nhiều, trở về đi, trở về tiếp tục uống."
"Được ...." Thi Khả Nhi cười cười: "Trương Bá, ông không cho ông nội của cháu ăn bánh bao, vậy lần sau cháu mang bánh màn thầu tới đây cho ông nội. Bánh màn thầu là lương thực phụ, ăn tốt cho thân thể ...."
Nói xong lời cuối cùng, cô lại giống như cô gái nhỏ hừ một tiếng, "Nhìn ông còn có thể hay không cầm bánh màn thầu cho chó ăn nữa không...."
"Được được được, không cho chó ăn."
Biết cô uống say, Trương Bá đương nhiên sẽ thuận theo lời của cô, nếu phản bác cô hai câu, chỉ sợ sẽ không dứt ra được.
Tiểu thư này, cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là, uống rượu say sẽ say khướt, bắt được ai sẽ phát với người đó.
Thi Khả Nhi tựa ở trên cửa sắt, đã có chút không chống đỡ nổi thân thể của mình, như con cá chạch từ từ đi xuống, trong lúc trượt, cô nói: "Trương Bá, cháu sẽ ghi chép đầy đủ những lời ông nói, tương lai sẽ coi như chứng cung dâng lên tòa...."
Trương Bá bất đắc dĩ lắc đầu một chút, lúc đang định đi qua dìu đỡ cô, một đạo bóng dáng thon dài thoáng qua bên cạnh, dưới ánh đèn, bóng anh bao phủ lên cả thân thể cô gái nhỏ muốn ngã ngồi trên mặt đất.
Cúi đầu liếc mắt nhìn Thi Khả Nhi, Thi Mị nhướng mày, đưa tay trực tiếp lôi cô dậy.
Hành động của anh có chút thô lỗ, khiến cho Thi tiểu thư không vui, cô giãy dụa thân thể, tiếp tục mượn rượu làm càn: "Anh làm gì đó .... Nói anh đừng động tay động chân với em, nhưng anh vẫn không vâng lời .... Trương Bá là một người rất nghiêm cẩn, sẽ đi đến chỗ ông nội đâm thọc.... Nếu như bị ông nội biết chúng ta làm xằng làm bậy, sẽ dùng gia pháp xử trí chúng ta ...."
Thi Mị siết chặc eo của cô, không cho cô lộn xộn nữa, đợi đến khi cô hơi yên tĩnh một chút, anh mới nặng nề mở miệng: "Thi Khả Nhi, em có tin anh ném em xuống biển không."
Anh chẳng qua chỉ giúp đỡ cô một phen, cô liền kéo đến làm xằng làm bậy và xử trí gia pháp rồi?
Trương Bá lau mồ hôi: "Mị thiếu gia, cậu vẫn là nhanh mang tiểu thư Khả Nhi đi đi, say thành ra như vậy, một lát nữa không chừng sẽ gây ra chuyện thiêu thân gì đó."
Bởi vì Trương Bá luôn theo không rời ông cụ, hơn nữa tuổi tác cũng lớn, cho nên người làm trong nhà họ Thi đều rất kính trọng ông.
Đến cả Thi Diệu Quang và Thi Diệu Nam thấy ông, cũng phải khách khách sáo sáo gọi ông một tiếng Trương Bá.
Thi Mị và Thi Khả Nhi là vãn bối, cho nên Trương Bá dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bọn họ cũng là bình thường, dù sao ông đã theo ông cụ lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.
"Đã làm phiền ông, Trương Bá."
Thi Mị khách khí nói cảm ơn, sau đó lôi kéo Thi Khả Nhi bước đi, không ngờ mới đi một bước, Thi Khả Nhi giống như không có xương, mềm nhũn té xuống đất.
May mắn Thi Mị phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm eo của cô lúc cô sắp té ngã xuống đất, kéo cô vào trong lòng.
"Anh lại ôm em ...."
Hai má Thi Khả Nhi phiếm hồng, không biết là bởi vì nguyên nhân uống rượu, hay là bởi vì một cử động này mà sinh ra phản ứng.
"Thi Khả Nhi."
Thi Mị nhíu chặt mày, lạnh lùng kêu tên của cô, sắc mặt anh tối tăm, ánh mắt âm u, cao thấp quanh thân trải rộng một tầng khí lạnh cực kỳ dọa người.
"Gọi em làm gì...."
Thi Khả Nhi xụi lơ ở trong lòng anh, vốn là muốn giãy dụa, nhưng cô lại càng ngày càng không có khí lực, chỉ có thể dựa vào trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh châm chọc: "Về sau anh quen bạn gái thì không thể ôm phụ nữ bậy biết không, dù là em gái, cũng không được .... Nhất định duy trì khoảng cách với tất cả phụ nữ, không ᴆụng loạn, bất làm loạn, như vậy mới có thể duy trì một đoạn hôn nhân. Anh xem anh, không thích nói chuyện lại không thích cười, vĩnh viễn đều là một gương mặt giá lạnh, phụ nữ nào dám tiếp cận anh chứ? Nếu là thật tìm được bạn gái, phải quý trọng .... Anh phải giao tâm cho cô ấy, giao người cho cô ấy, giao nhà cho cô ấy, giao xe cho cô ấy, giao toàn bộ tiền...."
Không đợi cô nói hết lời, Thi Mị liền chặt đứt lời của cô: "Câm miệng."
Giọng nói của anh rất lạnh lùng, giảm thấp khí ép trong không khí xuống.
"Em không dễ gì mới nói lời trong lòng một lần .... Tại sao anh muốn bảo em câm miệng ...." Thi Khả Nhi bất mãn nhìn anh, "Anh, anh có biết như vậy là đang hạn chế quyền tự do nhân sinh của em không, anh .... không cho em nói chuyện, là phạm pháp ...."
"Bảo em câm miệng." Thi Mị lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh bạc đến cực điểm dường như có thể đông người lại thành băng, "Em còn dám nói nhảm một câu thử xem."
Thi Khả Nhi ngửa đầu nhìn anh một lát, sau đó đột nhiên cười, "Bộ dạng này của anh, giống như tổng giám đốc bá đạo .... Thật là đẹp trai!"
Thi Mị: "...."
Tại sao lúc nào cô và anh cũng không có ở trên một đường thẳng song song.
Trương Bá xấu hổ: "...."
Nào có em gái khen anh trai như vậy, tổng giám đốc bá đạo, thật là đẹp trai .... Quá thân mật rồi.
Không biết ông cụ biết rồi, có thể tức giận đến phát bệnh hay không....
Đây chính là anh em ruột đó....
Trương Bá cho rằng, cách trao đổi như bây giờ của hai người đã vượt qua phạm vi anh em bình thường, không ngờ mức độ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
"Anh, em muốn sờ mặt anh một chút...." Thi Khả Nhi hất cằm lên, nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thấy có chút không rõ, vì vậy đưa tay ra, muốn sờ mặt của anh ....
Bốp!
Đáng tiếc, tay của cô còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc, đã bị người đàn ông vô tình đánh rơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc