Chọc Giận Bảo Bối - Chương 390

Tác giả: Hề Yên

Không biết ngọn đèn phát sáng lên từ bao giờ, mọi người lại bình tĩnh tự nhiên cầm lấy cái ly, cụng ly ở trong đại sảnh ánh sáng rực rỡ
Lúc Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi tiến vào, mọi người đang nói chuyện vui vẻ, không có người chú ý tới các cô, nhưng vẫn không có tránh được ánh mắt của Thi Vực.
Ánh mắt tùy tiện đảo qua cách mặc trên thân người phụ nữ một chút, đột nhiên lạnh đến cực điểm ....
Trong mắt sâu thamgwr, dường như bắn ra vài đạo ánh sáng lạnh, hơi lạnh thấu xương giống như là có thể đóng băng tất cả chu vi chung quanh.
Hơi thở nguy hiểm này dường như lan tràn đến chung quanh, khiến người bên cạnh cảm nhận được một cổ khí ép cực thấp.
Đi ra ngoài mua thứ gì mà thay đổi trang phục, rất tốt.
Uống xong một ngụm R*ợ*u đỏ còn sót lại trong ly, Thi Vực để ly R*ợ*u xuống, sải bước ra đi đến lối vào đại sảnh.
Thẩm Chanh vừa muốn bưng một ly R*ợ*u từ trong khay người bồi bàn đi qua bên cạnh lên, tay đã bị người một phát nắm lấy, tiếp theo bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Thi Khả Nhi quay đầu nhìn hai người, như là đã quen với cảnh *** của bọn họ ở trường hợp công cộng, cô ngược lại cho rằng đó chỉ là chuyện bình thường, bưng một ly R*ợ*u muốn uống, kết quả lúc nâng ly R*ợ*u đưa tới bên miệng, một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, chế trụ ly R*ợ*u trong tay cô.
"Quần áo của em xảy ra chuyện gì?"
Từ khi Thi Khả Nhi đi vào Thi Mị liền chú ý tới cô, ngoại trừ buổi sáng hôm nay, hẳn là đã nhiều năm không thấy được cô mặc lễ phục, không thể không nói, thay đổi một bộ y phục liền như biến thành người khác .
Thi Khả Nhi đẩy tay của anh ra, sau đó mới trả lời vấn đề của anh: "Quần áo bẩn, lại có chút xuyên thấu, cho nên đổi với chị dâu."
Thật ra vừa rồi lúc ở toilet, Thi Khả Nhi không có ý định thay quần áo, bởi vì cô không bị trói buộc đã quen, quần áo bẩn chút xuyên thấu một chút không sao, huống hồ hôm nay là ở thành cổ của ông cụ, những người muốn nói xấu kia, dù sao cũng phải cho ông cụ vài phần chút mặt mũi chứ.
Chỉ là Thẩm Chanh không chịu, cô nói quần áo Thi Khả Nhi biến thành như vậy là vì cô, hơn nữa hiện tại cô đã kết hôn, nhưng Thi Khả Nhi đến một mối tình cũng không có, mặc quần áo bẩn lại xuyên thấu lộ diện ở trường hợp này, mặc dù không có dám nói ba đạo tứ chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng vẫn sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho người khác.
Cho nên cuối cùng, hai người vẫn thay đổi quần áo, bởi vì dáng người và chiều cao đều gần giống nhau, quần áo rất vừa người. Buổi sáng lúc Thẩm Chanh đi hội sở tạo hình làm tạo hình, cố ý bảo bổ sung trong bộ lễ phụcthêm một kiện áo cúp *** đai đeo cùng màu, vì vậy, dù gặp phải tình huống đột ngột gì cũng sẽ không xảy ra loại tình huống phơi bày này.
Không ngờ thật sự phát huy công dụng, tuy quần áo của cô mặc trên người Thi Khả Nhi có chút xuyên thấu, nhưng thấy cũng chỉ có thể thấy đến đai đeo nhỏ bên trong, chỗ mấu chốt như eo và ***, đều được bao bọc rất tốt.
Sau khi thay đổi quần áo, hai người mặc ra hương vị hoàn toàn không giống nhau, Thi Khả Nhi mê hoặc xinh đẹp, Thẩm Chanh hào phóng xinh đẹp, nếu như các cô phách lối hơn chút nữa, nhất định sẽ xinh đẹp không ai sánh bằng, để tất cả nữ sĩ ở đây đều tự ti.
"Quần áo của em bẩn xuyên thấu, mặc ở trên người cô ấy sẽ không bẩn không thấu ư?" Giọng nói Thi Mị thấp thấp trầm trầm, vừa trách cứ cô, lại bắt đầu răn dạy cô: "Em biết hôm nay tham gia thọ yến đều là một vài người nào, tinh anh giới kinh doanh nhân vật nổi tiếng giới chính trị, hoa hoa công tử một bó to. Em mặc thành ra như vậy, sẽ không sợ người khác để mắt tới em?"
Thi Khả Nhi chẳng muốn giải thích với anh chuyện quần áo mặc ở trên người Thẩm Chanh có xuyên thấu hay không, chỉ trả lời câu phía sau của anh: "Khi đến chê em mặc tùy tiện, hiện tại chê em mặc nghiêm chỉnh, anh là muốn em cỡi hết mới hài lòng đúng không, anh trai?"
Giọng điệu chữ "anh trai" cuối cùng cực kỳ nặng, nghe giống như cố ý, nhưng ngoài mặt cô vẫn ra vẻ không sao cả.
Thi Mị đứng ở trước mặt cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm và chìm lạnh, lập tức khiến khí ép chung quanh cũng bắt đầu giảm xuống, khiến người ta như rơi vào hầm băng, lạnh đến tận xương.
Thi Khả Nhi nâng ly R*ợ*u đưa đến bên môi, ngậm lấy, nhẹ nhấp một ngụm R*ợ*u đỏ, sau đó ưu nhã lay động một chút giơ đến trước mặt Thi Mị, "Anh uống không?"
Nhìn như động tác hờ hững, lại mang theo một loại cảm giác quyến rũ khó diễn tả bằng lời, Thi Mị không phản ứng, thậm chí ngay cả một câu nói từ chối cũng không có.
Ngay tại lúc hai người giằng co không ngừng, bên cạnh truyền đến một trận tiếng nghị luận.
"Con bé chính là tiểu thư nhà họ Thi đi?"
"Đúng vậy, năm kia tôi đã gặp con bé, đều nói cô gái mười tám sẽ thay đổi, nhưng cô bé này từ nhỏ đến lớn đều chưa thay đổi qua. Vẫn luôn xinh đẹp như vậy."
"Không biết là phong thuỷ nhà họ Thi tốt hay là kiếp trước tích đức, cả gia đình bọn họ, thật sự là đẹp không thôi."
"Các người biết vị tiểu thư này của nhà họ Thi làm nghề gì không?"
"Hình như là luật sư, trước đó từng nghe người ta nhắc qua, nói là tốt nghiệp không bao lâu liền lấy được bằng luật sự, còn từng đánh thắng vụ kiện."
"Đâu chỉ là thắng kiện. Nghe nói cho tới bây giờ con bé lên tòa án đều chưa từng thua qua, vừa gia nhập giới luật sư liền lập tức *** tất cả tiền bối, bây giờ trong giới, con bé đã là một đại luật sư danh tiếng khá lớn rồi."
"Thật lợi hại. Đúng rồi, con bé quen bạn trai chưa?"
"Chuyện này ngược lại không có nghe nói, chắc hẳn không có đi, không thấy truyền thông đưa tin qua."
"Không có liền không còn gì tốt hơn, tôi có một cháu trai cũng là luật sư, nó làm luật sư ba năm, tất cả phương diện đều rất ưu tú, xem ra tôi phải đi nói thử với ông cụ Thi, nhìn xem có thể để cho hai đứa bọn chúng gặp mặt một lần không."
Có thể sinh ở nhà họ Thi, đã có thể được xem là cuộc sống thoải mái, nhưng ưu thế Thi Khả Nhi đoạt được cũng không phải chỉ có điểm này, cô không chỉ tài mạo song toàn, còn có sự nghiệp thành công, trở thành đối tượng mọi người hâm mộ cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc nghe người bên cạnh nghị luận, Thi Khả Nhi đang âm thầm quan sát Thi Mị một chút, chỉ là từ đầu đến cuối, nét mặt của anh vẫn không có thay đổi chút nào, vẫn lạnh lùng.
Anh quả thật là một người đàn ông không dao động tâm tình, dù người bên cạnh nghị luận chính là anh, chỉ sợ cũng sẽ không khiến anh sinh ra bất kỳ phản ứng nào.
"Anh, em đi qua đó chào hỏi bọn họ." Thi Khả Nhi tìm cớ muốn đi.
"Cùng đi."
Thi Mị trực tiếp chế trụ tay của cô, muốn bắt buộc cô khoác ở trên cổ tay anh, Thi Khả Nhi tuyệt không phối hợp, vừa giãy dụa, vừa châm chọc: "Anh, trước mặt nhiều người như vậy, anh có thể rụt rè một chút không? Bây giờ em - em gái của anh vẫn chưa có bạn trai, nếu như trong sạch bị anh làm hỏng, còn có ai dám theo đuổi em chứ?"
Thi Mị chẳng những không chịu buông tay, ngược lại còn càng dùng sức giam cầm cô, đến khi Thi Khả Nhi dừng giãy dụa, anh mới lạnh lùng nói một câu: "Không có người theo đuổi là tốt nhất, ít khiến người ta quan tâm."
"Có người anh nào như anh sao?"
Thi Khả Nhi cảm thấy, kể từ lần về nước này, quyền tự do cuộc đời của cô đều bị này người đàn ông bá đạo này hoàn toàn hạn chế, không cho phép ***, không cho phép nói thô tục, không cho phép mặc lễ phục, cũng không cho phép một mình chào hỏi mọi người, vậy sẽ cho phép cô làm cái gì hả?
Bởi vì Thi Khả Nhi không chịu khoác tay của anh, Thi Mị đành phải nắm chặt tay của cô, cường thế lôi kéo cô đi về phía trước, đi hơn mười bước, anh không nhanh không chậm lên tiếng: "Có anh trai như anh là em tốt số."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc