Chọc Giận Bảo Bối - Chương 39

Tác giả: Hề Yên

૮ɦếƭ?
Thẩm Chanh nhìn anh, không khỏi nâng khóe môi lên, cuối cùng còn cười đến rất rực rỡ.
Sáu năm trước, không phải cô đã ૮ɦếƭ qua một lần rồi sao? Hôm nay ૮ɦếƭ đối với cô mà nói thì tính là cái gì.
Không biết tại sao, rõ ràng đang giữa hè, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy có chút rét run.
Thân thể không ngừng rùng mình một cái, hàm răng cũng khẽ đập vào nhau.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô giảm xuống, Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, bước nhanh ôm cô lên xe.
Ngồi trên xe, anh liền *** khoác bao bọc lên người Thẩm Chanh, lạnh giọng căn dặn tài xế: "Lái xe nhanh một chút."
Tốc độ xe, thoáng cái liền giống như bão tố.
Dựa vào cửa sổ xe, đầu Thẩm Chanh có chút nặng nề.
Cô mơ màng, cảm giác duy nhất, chính là lạnh ....
Cô nắm cánh tay của mình thật chặt, ma xát qua lại, muốn dùng cách này để bản thân ấm áp một chút.
Vậy mà vào lúc này, trên vai liền có thêm một bàn tay to ấm áp, anh dùng lực kéo một cái, cô liền nhào vào trong *** của anh, bị anh nhốt chặt.
Thi Vực ôm chặt cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, liền nặng nề nhắm mắt lại.
Té xỉu ở trong *** Thi Vực, không còn tri giác.
Thẩm Chanh đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có một bầy ác bá đang cực kỳ hung ác đuổi theo cô, trong miệng hô: *** thì đền mạng, hôm nay tụi tao muốn giết mày! Một mạng đền một mạng!
Cô liều mạng trốn, bọn họ liều mạng đuổi theo, bám riết không tha, lặp lại nhiều lần.
Trong lúc ngủ mê, Thẩm Chanh hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh, mấy lần muốn mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được.
Mỗi một lần, lúc cô ở trong bóng tối tìm được lối ra, đều sẽ bị đám ác bá kia cố gắng kéo về.
Cô phát sốt cao, giống như là rơi vào trong bóng tối vô tận, bị lửa mạnh vô tình đốt cháy.
Thi Vực vừa mới mang Thẩm Chanh về biệt thự, bác sĩ riêng liền nghe tin chạy đến, khám chữa bệnh cho cô.
Trải qua kiểm tra của bác sĩ, lưng Thẩm Chanh bị thương một chút, nhưng lại là một trong những nguyên nhân dẫn tới lần sốt cao không ngừng này.
Nhìn người bệnh trên giường, ánh mắt Thi Vực lạnh lẽo xuống, khiến trong phòng ngủ xa hoa lộng lẫy phủ kín một tầng hơi thở nguy hiểm.
Đám người hầu nữ nửa quỳ ở bên giường, dùng khăn nóng cẩn thận lau mặt cho Thẩm Chanh, sau khi cảm nhận được cổ sát khí mãnh liệt này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đột nhiên, điện thoại của Thi Vực vang lên.
Ngón tay suông dài lướt qua trên màn hình, cùng lúc tiếp nghe điện thoại, anh mở loa ngoài lên.
"Ông chủ, đã tra hỏi cả đêm, nhưng miệng người đó rất chặt, không chịu nói gì."
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tôn Nham, nghe ra anh ta có chút rầu rĩ.
"Nghĩ mọi cách khiến hắn mở miệng." Thi Vực dựa vào ở trên tường, ánh mắt lạnh lùng dần dần trở nên được tàn bạo hung hăng, "Nếu như hắn thật sự muốn ૮ɦếƭ, cứ thanh toàn cho hắn."
Bộ dáng của anh, không hề giống như đang nói đùa chút nào, chữ chữ châu ngọc, khiến người ta không khỏi nghĩ đến anh là đang nghiêm túc.
Đám người hầu nữ bị dọa đến thân thể run lên, suýt chút nữa liền làm đổ thau nước ấm ra ngoài, cũng may các cô kịp thời ổn định tay, mới không có phạm phải sai lầm lớn này.
"Vâng, ông chủ, tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu như hắn còn không chịu nói ra người sai khiến phía sau, tôi sẽ tiễn hắn ta một đoạn đường."
Tuy rằng Tôn Nham cảm thấy đối phó kẻ thù như vậy thì quá mức tàn nhẫn, nhưng lại không thể không làm như vậy.
Một câu của Thi Vực, dù là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ đi một chuyến!
Năm đó, anh mới vừa ra xã hội liền bị người thiết kế hãm hại suýt chút mất mạng, là Thi Vực ra tay cứu giúp trong lúc mấu chốt, dìu dắt anh một phen.
Bằng không, bây giờ anh còn đang ngồi xổm trong tù, sao có thể có cuộc sống thoải mái tự tại như bây giờ.
Lúc Thẩm Chanh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Đám người hầu nữ canh giữ ở trong phòng ngủ cả đêm, vừa phát hiện cô tỉnh lại, liền sợ hãi vội vàng tiến lên dò hỏi, "Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Nghe giọng nói lạ lẫm như thế, Thẩm Chanh liền nghiêng đầu lại nhìn.
Đứng ở bên giường là mấy người hầu nữ mặc quần áo giống nhau, tuổi khoảng 28 29 tuổi.
Suy nghĩ Thẩm Chanh rất nhanh liền trở ngược về lúc trời tối hôm qua, đầu tiên là suýt nữa không còn mạng, rồi đi nhà họ Thi, sau đó liền ngất đi.
Những người này gọi cô là thiếu phu nhân? Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đây là nơi nào.
Có chút nhức đầu, cô đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."
Lúc nữ đám người hầu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, "Thiếu phu nhân không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng tôi hầu hạ cô thay quần áo."
"Không cần." Giọng nói của cô rất lãnh đạm, mang theo vài phần kháng cự.
"Nhưng thiếu phu nhân, trước khi thiếu gia ra khỏi cửa đã từng có căn dặn, bảo chúng tôi cần phải hầu hạ tốt cho em."
Thẩm Chanh đang muốn nói không cần các cô hầu hạ, nhưng thân thể chỉ mới lay động một chút, lưng liền truyền đến đau nhức kịch liệt, đau đến mức cô suýt nữa không thể chống đỡ.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch dữ dội, đám nữ hầu bị dọa đến không nhẹ, "Thiếu phu nhân đừng lộn xộn, bác sĩ dặn, cô ít nhất phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tuần lễ, nếu không sẽ lưu lại bệnh căn."
"Bao nhiêu ngày?" Thẩm Chanh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, đâu còn nhớ đến đau đớn trên người.
"Thưa thiếu phu nhân, bảy ngày."
"Dựa vào!" Bỗng chốc không có khắc chế, bạo phát thô tục ở trước mặt một đám nữ hầu.
Đám nữ hầu quả nhiên là bị uy lực của cô dọa sợ, sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó liền cẩn thận dò hỏi: "Thiếu phu nhân, cô thích mặc váy dài hay là váy ngắn, thích màu sẫm hay là màu sáng, thích mặc quần áo phong cách như thế nào."
Thẩm Chanh kiềm nén xúc động muốn dùng băng dính phong kín miệng bọn họ lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."
Đám nữ hầu biết nhiều lời vô dụng, cũng sợ chọc cô tức giận, đành phải buồn bực lui ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại, bàn tay trắng nõn của Thẩm Chanh xoa cái trán.
Thật đau đầu.
Chống giường ngồi dậy, cô lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra, nhảy ra một cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại dãy số đó.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, chợt nghe đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của Thẩm Trung Minh: "Con gái, con ở đâu! Sao tối hôm qua không nghe điện thoại, cũng không về nhà! Có biết cha tìm con cả một đêm, đến bây giờ còn đang đi lang thang trên đường không!"
Thẩm Chanh nhíu mày, đưa di động cách xa lỗ tai của mình, "Được rồi, cha nhanh lăn trở về ngủ."
"Con - đứa con gái này, cũng không biết đau lòng cho cha! Trời nóng như vậy, cha suýt chút nữa là bị cảm nắng..."
"Cúp đây."
"Aizz đừng! Cha có chuyện hỏi con."
"Hỏi đi."
"Có phải con kết hôn rồi không?"
"Ừ."
"Kết hôn - chuyện lớn như vậy cũng không biết thương lượng với cha một chút! Trong lòng con có còn người cha già ta đây không!"
"Không có."
"Thẩm Chanh Tử, lần này sẽ là con không đúng rồi đó!"
"Biến, đừng gọi tên đầy đủ của con."
"Thẩm Chanh Tử rất dễ nghe, may mắn năm đó cha sáng suốt, đặt cho con một cái tên phúc khí như vậy! Bằng không, sao con có thể gả cho một mối tốt như vậy chứ?"
"Thẩm Đại Minh cha thật đúng là không biết xấu hổ mà!"
"Con nhóc thối, đừng gọi nhũ danh của cha!"
"Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh Thẩm Đại Minh, Thẩm Đại Minh!"
"...."
"Tút...."
Thẩm Trung Minh mang theo mắt gấu mèo, ngồi ở một góc vườn hoa nào đây, nghe trong di động truyền ra âm thanh tút tút, tinh thần không khỏi chán nản.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc