Chọc Giận Bảo Bối - Chương 389

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh nghe tiếng, lạnh nhạt kéo khóe môi một chút, không nói gì nữa.
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, biết nhiều lời vô dụng, cũng không có ý định giải thích gì nữa.
"Khả Nhi, thật xin lỗi, khiến quần áo của cháu bẩn thành như vậy...."
Diệp Cẩn vốn định lau quần áo cho Thi Khả Nhi, nhưng tay của cô ta vừa mới đưa tới, Thi Khả Nhi liền rút khăn giấy từ trong tay cô ta đi, cũng cười nói: "Thím, đôi tay ngày ngày bảo dưỡng này của thím dùng để thưởng thức, chuyện như vậy cũng không nhọc phiền đến thím, để cháu tự làm."
Cô một ngụm một câu thím gọi vừa ngọt lại ngán, khiến Diệp Cẩn không nghe ra tư vị gì, cô ta không phải người ngu, sẽ không thể nào không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô, nói đến dễ nghe, thật ra là muốn châm chọc mười ngón tay của cô ta không dính nước xuân, không làm đến việc nhà.
Liếc mắt nhìn quần áo trên người Thi Khả Nhi, Diệp Cẩn ra vẻ lo lắng nhíu mày: "Khả Nhi, cháu không mặc lễ phục tới tham gia thọ yến ông nội, ông ấy sẽ không trách cháu chứ, nhưng mà cháu.... Quần áo bẩn thành ra như vậy, sẽ ném mặt mũi ông nội rồi?"
"Ném thì ném thôi." Thi Khả Nhi cũng là thản nhiên, "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên dọa người."
"Nếu không như vậy đi, hiện tại thím lái xe dẫn cháu đi mua một bộ." Diệp Cẩn liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn nửa tiếng mới bắt đầu tiệc, vừa lúc đi một lần tối đa cũng chỉ nửa tiếng, trễ một chút hẳn là cũng không sao, ông nội sẽ thông cảm."
Nói xong, cô ta cười cười: "Cháu nói một người làm thím như ta đây, làm dơ y phục của cháu mặc kệ cháu nói thế nào, người khác biết sẽ nói xấu. Hơn nữa nếu cháu thật cứ như vậy đi vào, trong lòng của thím cũng sẽ băn khoăn."
Nói rất hay, nhưng Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh lại rất rõ ràng, cô ta cố ý mang muộn và ông cụ ra, đơn giản chính là vì để các cô biết khó mà lui.
"Không cần."
Rốt cuộc Thi Khả Nhi vẫn là thuận theo lòng của cô ta, cự tuyệt "Lòng tốt" của cô ta.
Nhưng cô sẽ cự tuyệt, hoàn toàn không phải bởi vì muốn thuận theo lòng Diệp Cẩn, mà là thuận theo ý của mình.
Cô vẫn chưa có nhếch nhác đến mức cần người bố thí, quần áo bẩn thì có cần gì để ý, người sạch sẽ, trái tim sạch sẽ là được rồi.
"Này ...." Diệp Cẩn còn muốn nói điều gì đó.
"Đi vào trước, chờ một chút lại tán gẫu." Thi Khả Nhi phất phất tay với cô ta, lôi kéo Thẩm Chanh đi vào trong thành cổ.
Diệp Cẩn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của các cô , đến khi các cô đi xa, cô ta mới cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên chút tính kế, nhưng rất nhanh lại biến mất không thấy nữa.
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một cáu gương trang điểm bổ sung, sửa sang lại một chút lễ phục trên người, lúc này mới lắc ௱o^ЛƓ nghênh ngang đi vào thành cổ.
Sau khi vào thành cổ, Thẩm Chanh đi toilet một chuyến trước, xử lý tốt chuyện phiền phức của mình.
Thi Khả Nhi cũng giặt quần áo bẩn của mình trước bồn rửa tay một chút, cô có thể làm chính là giặt phần dơ bẩn dư thừa trên quần áo đi, nhưng sau khi giặt tuy rằng sạch sẽ hơn một chút, nhưng bởi vì quần áo ẩm ướt, dẫn đến có chút xuyên thấu.
Thi Khả Nhi vốn chính là phụ nữ có dáng dấp rất sạch sẽ, tuy rằng quần áo có chút nhếch nhác, nhưng nhìn qua chỉnh thể cũng không lôi thôi, ngược lại đẹp đến nỗi có chút khác lạ. Chỉ là hiện tại trạng thái như ẩn như hiện, thật sự là làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác. Nếu như đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều lực chú ý của đàn ông.
Nhìn gương soi soi, Thi Khả Nhi thật cũng không để ý.
"Chị dâu, em đi ra ngoài chờ chị nha."
Sau khi quay đầu nói một câu với Thẩm Chanh, cô ấy liền mở cửa muốn đi ra.
"Trước đừng đi ra." Thẩm Chanh kéo cô ấy lại, cau mày đánh giá quần áo trên người cô ấy một chút: "Em xuyên thấu như vậy cũng dám đi ra ngoài, vậy đi, chúng ta thay quần áo một chút."
Lúc này, đại sảnh thành cổ.
Khách mời càng ngày càng nhiều, tất cả đều đang nâng ly hàn huyên, một nhóm người đang nghị luận tình huống hiện giờ của nhà họ Thi, một nhóm người thảo luận nhân vật chính hôm nay.
Hôm nay người tới tham gia buổi thọ yến này, gần như đều biết ông cụ Thi, theo bọn họ, ông cụ Thi là một vị nhân vật trí dũng kiệt xuất đáng giá tôn kính, kể từ sau khi rút lui khỏi thương trường, ông bắt đầu làm từ thiện.
Nghe nói, năm nay số tiền ông quyên tặng tài tới tám trăm ngàn, tuy rằng đó cũng không phải là một con số thiên văn, nhưng ông làm từ thiện đã kéo dài 22 năm, gần như mỗi một năm số lượng quyên tặng đều thấp nhất là tám con số, năm năm tích lũy, có thể nói tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ.
Bởi vì nguyên nhân phong cách kiến trúc thành cổ, ánh sáng trong phòng khách quá mờ, cho dù là đang ban ngày cũng cần đèn chiếu sáng, đèn treo thủy tinh phía trên đại sảnh tỏa ra màu vàng óng ấm áp, khiến cả căn phòng khách phủ kín một lớp ánh sáng chói mắt.
Đột nhiên, đèn trong phòng khách lớn tối xuống, chỉ còn trên vị trí giữa bậc thang là còn chiếu ra một cột ánh sáng.
Người chủ trì nhà họ Thi, cũng chính là bác Thi Vực, Thi Diệu Nam đạp bước chân vững vàng đi lên trước.
"Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người có thể trong lúc cấp bách, rút ra thời gian quý giá, tới tham gia tiệc chúc thọ 80 của cha tôi. Mượn cơ hội này, tôi đại diện cả nhà chúng tôi, mong ước cha tôi phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, đồng thời cũng chúc mọi người cuộc sống hạnh phúc, thân thể kiện khang!"
Mở màn khách sáo, người dưới cũng nể tình, lần lượt vỗ ra một loại tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
"Hiện tại, xin mời cha tôi ...."
Ông cụ cụ được người giúp việc dìu đỡ đi tới, 80 tuổi, bởi vì phú quý không thiếu, nên nhìn không ra tuổi thật của ông.
Trong tay ông cầm một quải trượng đầu rồng, trên mặt là nụ cười, trong ánh mắt bị năm tháng ăn mòn trộn lẫn một mảnh ***c ngầu, nhưng vẫn không thể bỏ qua khí thế toát ra toàn thân.
Ở thành Đô, ông cũng coi là một kiêu hùng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phần lớn của cải là tích lũy theo thời gian, tạo phúc cho con cái, đồng thời cũng tạo phúc cho xã hội.
Mặc dù năm tháng sẽ lưu lại dấu vết ở trên người của ông, để lại nếp nhăn ở trên mặt của ông, nhưng phần khí khái này cũng lắng đọng ở trên người của ông cho đến bây giờ, không giảm chút nào.
Ôn Uyển đứng vị trí vài mét xa bên tay trái ông cụ, mặt bà mỉm cười, cũng đi theo xuống dưới tiếng vỗ tay của khách mời.
Năm đó lúc Ôn Uyển gả vào nhà họ Thi, ông cụ từng phản đối qua, lúc ấy có lẽ ông cảm thấy gia nghiệp nhà họ Thi quá lớn, có một ngày sẽ rơi xuống trên tay một nữ cường nhân như vậy.
Nhưng sau đó từ từ biết Ôn Uyển, ông cũng đã tiếp thu người con dâu này, ông nhìn điểm tốt của Ôn Uyển ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, cho nên lúc ban đầu lúc Thi Diệu Quang đề xuất ly hôn với Ôn Uyển, ông cụ bện*** một trận.
Từ đó về sau, quan hệ giữa ông cụ và Thi Diệu Quang đã lạnh nhạt đi rất nhiều, nguyên nhân, là ông cụ đau lòng Ôn Uyển sinh hai đứa con trai cho nhà họ Thi nhưng vẫn còn rơi xuống một bước như vậy.
Mấy năm trước thọ yến, Ôn Uyển không có xuất hiện, chỉ sai người đưa quà tặng đến, ông cụ rất mất mát, cho nên lần này Thi Diệu Nam sớm bảo Thi Khả Nhi trở thành người nói chuyện, khuyên bảo Ôn Uyển tới tham gia lần thọ yến này.
Lần này, bà không có vắng mặt, chỉ là thân phận của bà lại rất ngượng ngùng.
Phía dưới nụ cười, có lẽ là mất mát ....
Sau khi ông cụ lên sân khấu chỉ nói đơn giản mấy câu, liền đi xuống, ông cũng dung nhập vào trong khách mời, tiếp nhận R*ợ*u mọi người mời, trong khoảng thời gian này trên mặt của ông vẫn luôn treo nụ cười, rất là hòa ái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc