Chọc Giận Bảo Bối - Chương 386

Tác giả: Hề Yên

Ông cụ cười: "Thân thể xương cốt này của ta, vẫn rất cường tráng."
"Dạ, ngài cực kỳ cường tráng." Thẩm Chanh phụ họa ông một câu, nhưng tay dìu ông lại không có buông ra.
Ông cụ quay đầu nhìn cô một cái, vừa vặn nhìn thấy một cái hộp cô cầm trong tay, liền lên tiếng: "Mang theo quà tặng đến, còn không đưa cho lão già ta."
Nghe ông nói như vậy, Thẩm Chanh mới nhớ tới, vì vậy vội đưa cái hộp tới trước mặt của ông: "Một chút tấm lòng nhỏ, hy vọng ông cụ thích."
"Gọi ông nội." Ông cụ cũng không đưa tay nhận.
Thẩm Chanh không khỏi cười: "Ông nội, xin ngài vui lòng nhận."
Lúc này ông cuhj mới ừ một tiếng, nhận cái hộp từ trong tay cô, giao vào tay vệ sĩ đi theo phía sau, "Cầm về phòng."
"Vâng."
Thẩm Chanh và ông cụ đi một vòng ở trong vườn hoa, hàn huyên một chút chủ đề về Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước, sau đó còn lấy ảnh chụp hai tên nhóc kia ra cho ông xem.
Ông cụ thấy hình của bọn chúng, liền khen dáng dấp tốt, có khí khái cha của chúng, còn nói cho Thẩm Chanh biết, qua một thời gian ngắn nữa ông muốn đích thân đi biệt thự thăm hai chắt trai.
Hàn huyên khoảng 20 phút, có người hầu đến thông báo ông cụ, khách mời sắp sửa đến đông đủ, mời ông đi đại sảnh một chuyến.
Sau khi ông cụ đi, Thẩm Chanh cũng đi trở về theo đường cũ, nhân tiện gọi điện thoại cho Ôn Uyển, hỏi hiện tại bà đang ở đâu, Ôn Uyển nói đến rồi, cô mới yên tâm.
Xa xa nhìn thấy Thẩm Chanh, Thi Vực bước nhanh về phía cô, vừa đi tới, liền đưa tay kéo cô vào trong lòng, trầm giọng có chút áp lực: "Em chạy đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được."
"Đi dạo ở phía sau." Thẩm Chanh nói xong, lấy điện thoại di động ra cho anh xem: "Lúc buổi sáng không sạc điện."
"Hù ૮ɦếƭ anh." Anh ôm chặt cô.
"Gì?" Thẩm Chanh khó hiểu.
"Hậu viện nuôi hơn mười con chó dữ, sẽ cắn người." Thi Vực dựng thẳng lông mày một chút, giọng nói vẫn có chút sâu lắng: "Về sau không được sự chấp thuận của anh không thể chạy loạn."
"Có chó dữ sao anh không nói cho em biết, may mắn vừa rồi em chạy trốn mau, nếu không đã bị xé sống rồi." Bộ dạng Thẩm Chanh nhìn có vẻ rất chân thành, tuyệt không giống như là đang nói láo.
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh đến cực điểm, "Những súc sinh kia đuổi theo em?"
Thẩm Chanh gật đầu, "Ừ."
Thi Vực ôm chặt cô, giọng nói trầm khàn: "Một lát nữa anh sai người đi làm thịt chúng nó."
Thẩm Chanh: "...."
Quá *** rồi!
"Nhưng những con chó ngao Tây Tạng kia là của ông nội anh mà." Cô nói.
"Vẫn làm thịt."
"Anh sai người ta làm thịt những con chó kia, ông nội của anh có thể làm thịt người của anh không?"
"Sẽ."
"Vậy anh còn làm thịt ...."
"Vì em, ૮ɦếƭ vài người thì có quan hệ gì."
"૮ɦếƭ không phải là anh, anh đương nhiên sẽ nói như vậy ...."
"Dù chính là anh ૮ɦếƭ, anh cũng nói như vậy." Anh ấn mặt của cô vào trong ***, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương tóc của cô, tham lam mà say mê.
"Hiện tại thủ đoạn dỗ dành phụ nữ của anh càng ngày càng cao minh, chứng minh những câu này đều là lời tâm tình." Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh ra, nhếch môi: "Lừa gạt anh, mới vừa rồi em không có ra vườn sau."
Thi Vực híp mắt một chút, "Em có bản lĩnh, hửm?"
Không cho Thẩm Chanh một cơ hội nói chuyện, anh liền trực tiếp chế trụ cái ót của cô, nhắm ngay cánh môi của cô hôn xuống.
Bốn cánh môi vừa mới dán một chỗ, bên cạnh truyền đến một giọng nữ trêu chọc: "Anh, chị dâu, các người đây là đang hiện trường trực tiếp à. Cần em làm phóng viên, chụp vài hình ảnh tiêu chuẩn lớn không?"
Hai người vừa mới hôn nhau, vì vậy liền tách ra.
Thi Vực chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, lạnh nhạt liếc nhìn người tới, trên mặt hơi khó chịu, "Em ngược lại tới đúng lúc."
Thi Khả Nhi cười đi tới: "Đó là đương nhiên, hiện tại càn quét tệ nạn đặc biệt nghiêm, đừng nói là phim hành động, đến cả đùa giỡn thân mật bình thường cũng không cho phép truyền bá. Không tìm kiếm trên mạng được, nhưng em còn không thể nhìn hiện trường trực tiếp ư?"
"Em tốt nhất cầu nguyện những lời này sẽ không rơi vào trong tai ông nội, nếu không tháng này, tháng sau, tháng sau nữa, thậm chí là hàng tháng về sau của em, đều chỉ có thể dựa vào thu nhập ít ỏi của em để duy trì rồi."
Lúc Thi Vực nói lời này, nhân tiện dùng đầu Ng'n t lau đi son môi dính ở khóe môi cho Thẩm Chanh, động tác ôn nhu mà bá đạo, không để cho người từ chối.
"Anh, anh đây là không biết rồi. Ông chủ của em xét thấy mấy tháng gần đây em biểu hiện rất tốt, tăng tiền lương thêm cho em, từ bốn con số lên tới năm con số. Nói cách khác, dù trong nhà không cho em tiền tiêu vặt thì em cũng có thể sống đến thuận bườm xuôi gió."
Cho tới bây giờ Thi Khả Nhi cũng không phải là một người dễ dàng bị uy hiếp, hơn nữa cô có loại bản lãnh gặp chiêu phá chiêu này.
Thi Vực không lạnh không nhạt ừ một tiếng, "Em có bản lĩnh khiến anh ta tăng tiền lương của em, anh liền có năng lực để anh ta giảm tiền lương của em."
Thi Khả Nhi cười không sao cả: "Mặc kệ đi, dù sao chị dâu em cũng không đành lòng nhìn em chịu khổ, nếu em không có tiền tiêu, chị ấy liền đau lòng cho em. Chị ấy một lòng thương em thì sẽ tâm tình không tốt, cô một tâm tình không tốt thì nội tiết sẽ mất cân đối, nội tiết mất cân đối thì dì cả sẽ đến mỗi ngày."
Cô nói nhiều như vậy, chỉ có câu nói sau cùng mới chính là trọng điểm, dì cả đến mỗi ngày có một tầng ám hiệu sâu, cũng chính là chỉ, ngày ngày không thể phát sinh quan hệ với anh....
Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhếch nhếch môi nói: "Em không nói chị lại quên, hôm nay chính là kỳ kinh nguyệt, buổi sáng đi vội vàng quên mang băng vệ sinh. Hiện tại đi mua với chị không?"
"Được." Thi Khả Nhi sảng khoái đáp ứng, sau đó đầy thâm ý liếc nhìn Thi Vực, "Anh, mua băng vệ sinh, anh hẳn là sẽ không đi cùng chứ?"
Rất rõ ràng, cô đây là đang đuổi người.
"Anh ấy đương nhiên không đi." Thẩm Chanh đoạt mở miệng trước.
Tuy rằng mua băng vệ sinh không phải là chuyện xấu hổ gì, nhưng đàn ông và phụ nữ cùng đi mua dường như có chút không thích hợp, hơn nữa dùng tính cách của anh, không biết có thể làm ra loại chuyện Tần Cận từng trải qua trước đó không.
Mua toàn bộ băng vệ sinh về, chắc hẳn dùng đến quá hạn cũng không dùng hết.
"Ai nói anh không đi." Thi Vực đưa tay lôi cô vào trong ***, ôm eo của cô để cô kề sát ở trên người anh, cúi đầu nói ở bên tai cô: "Chuyện của người phụ nữ anh chính là chuyện của anh, chuyện của chính mình, đương nhiên muốn tự thân đi làm."
Giọng nói của anh không cao không thấp, vừa vặn để Thi Khả Nhi nghe được rõ ràng, vốn muốn hỏi anh một câu lúc đổi băng vệ sinh có phải là cũng muốn tự thân đi làm không, kết quả Thẩm Chanh đã lên tiếng trước cô: "Vậy đổi băng vệ sinh thì sao?"
Vốn tính cách của Thẩm Chanh và Thi Khả Nhi đều gần giống nhau, phong cách làm việc không sai biệt quấ lớn, liên tưởng giống nhau cũng rất bình thường.
Thi Vực lại giống như người không việc gì, đầu thoáng cúi xuống, nhìn gò má tinh tế của Thẩm Chanh, nhếch môi thành một độ cong hoàn mỹ, bình tĩnh nhàn nhã mở miệng: "Đồng ý làm thay."
Thẩm Chanh: "...."
Thi Khả Nhi: "...."
Trình độ không biết xấu hổ của người đàn ông này, quả thật đã đến cảnh giới cao nhất.
"Cho các người mười phút, đi nhanh về nhanh."
Thi Vực đột nhiên nghiêm chỉnh lại, căn dặn dặn hai người vài câu, liền xoay người đi vào đại sảnh thành cổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc