Chọc Giận Bảo Bối - Chương 366

Tác giả: Hề Yên

Ngay tại lúc Thi Khả Nhi cảm thấy muốn hít thở không thông, hai cánh tay Ϧóþ ở trên cổ cô đột nhiên buông lỏng.
Sau đó, truyền đến giọng nói phát rồ của Tô Thanh: "Hiện tại biết cái gì gọi là thân bất do kỷ đi, có phải là cảm thấy ૮ɦếƭ rất đáng sợ? Vậy thì thế nào đây, còn trông cậy vào tao nhân từ nương tay với mày ư? Thi đại luật sư, tao biết căn cơ nhà mày hùng hậu, nếu mày ૮ɦếƭ, nhất định có người sẽ tra được đến trên đầu của tao, cho nên tao mới đi theo mày đến nơi này."
"Mày nhất định không biết tao theo mày suốt ba ngày đi, mặc kệ mày là đi công ty hay là đi ăn cơm, hay là đi bệnh viện thăm người bệnh, tao vẫn luôn một tấc cũng không rời đi theo mày. Nhưng tao vẫn luôn không tìm được cơ hội Gi*t mày. Có thể là trời cao mở mắt đi, mày lại biết chạy đến trên núi hoang này xem sao băng, hơn nữa bạn của mày đều đi hết, để một mình mày ở này ...."
"Tao vốn định trước Ϧóþ ૮ɦếƭ mày rồi đẩy mày xuống, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không được .... Nếu để lại chứng cớ ở trên cổ mày, chẳng phải sẽ tra được trên đầu của tao rồi ư?"
Lúc người đang đắc ý hí hửng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, Tô Thanh tự lo nói xong, hoàn toàn bỏ qua một điều vấn đề mấu chốt.
Thi Khả Nhi hít sâu một hơi, tận lực để bản thân tỉnh táo lại, bởi vì Tô Thanh đã thu hồi tay Ϧóþ ở trên cổ cô, cho nên hiện tại cô phải làm chính là lấy tịnh chế động.
"Thật xin lỗi nha Thi đại luật sư, qua năm phút đồng hồ nữa, à không, ba phút,.... Mày sẽ ૮ɦếƭ, mày sẽ phải xuống địa ngục, loại luật sư lòng dạ hiểm độc như mày, hẳn là sẽ không ai mặc niệm cho mày đâu .... Ha ha ...."
"Tô Thanh."
Thi Khả Nhi mở miệng, giọng nói vững vàng, không có một chút phập phồng và dao động.
Nghe được cô gọi tên của mình, Tô Thanh lập tức bị tức giận xông đỏ tròng mắt: "Câm miệng! Mày không xứng gọi tên của tao! Phụ nữ xấu xa không biết xấu hổ như mày, là mày hại tao sống quả phụ, là mày hại chồng tao hại cả đời tao! Tao hận mày ૮ɦếƭ đi được, hận không thể mày bị người cưỡng gian, bị người luân phiên cưỡng gian, bị ngàn người gối vạn người ngủ, bị người đàn ông nhếch nhác buồn nôn nhất chơi...."
Chỉ cần lời thô tục cô ta có thể nghĩ được, Tô Thanh gần như đều mắng lên, tóc tai cô rối bù, hai mắt đỏ bừng, cầm lấy cánh tay Thi Khả Nhi dùng sức lắc lư, cực kỳ giống như một kẻ điên.
Lúc người bị ép buộc đến tuyệt lộ, sức bật trên người sẽ khiến cho người khi*p đảm, Tô Thanh đã là đến tình trạng này.
Thi Khả Nhi rất rõ ràng thế cục bây giờ, nếu như cứng đối cứng với Tô Thanh, Tô Thanh có thể sẽ đồng quy vu tận với cô.
Chồng bị bỏ tù, Tô Thanh đang ở bên lằn ranh sụp đổ, có lẽ cô còn muốn tiếp tục sống sót, chỉ khi nào bị ép buộc gấp gáp, sẽ có thể làm ra chuyện cực đoan.
Cho nên hiện tại, cô có thể làm chỉ có trấn an cảm xúc Tô Thanh: "Tôi có cách giúp chồng cô giảm hình phạt, giảm ba tháng thời hạn thi hành án."
Tô Thanh mạnh mẽ dừng lại, tay cầm lấy bả vai cô thoáng càng siết chặt hơn, "Mày nói gì?"
"Tôi nói, tôi có cách khiến chồng cô giảm hình phạt."
Sau khi nghe nói như thế, cảm xúc Tô Thanh quả thật ổn định một chút, nhưng nghĩ đến bộ dạng Thi Khả Nhi tinh thần hăng hái ở trên tòa án, cười giống như nổi điên, ánh mắt máu đỏ dữ tợn đáng sợ: "Ả gái điếm như mày, mày cho rằng tao sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của mày ư? Đi ૮ɦếƭ đi!"
Cô ta hung hăng đẩy Thi Khả Nhi một phát, Thi Khả Nhi lập tức ngã phía sau, mắt thấy thân thể của cô sắp lật qua vòng bảo hộ, cánh tay dài duỗi tới từ bên cạnh.
Vào lúc cô sắp rơi xuống dưới, kịp thời ôm eo của cô, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong иgự¢.
Trong lúc Tô Thanh trợn mắt nhìn, cái ót bị người bổ một chưởng, trước mặt bỗng tối sầm, té xỉu trên đất.
"Suýt chút nữa liền mất mạng, xem sau này em còn dám thể hiện hay không."
Sau khi kéo Thi Khả Nhi vào trong иgự¢, Thi Mị không nhịn được lên tiếng trách cứ, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước, không có chút nhiệt độ.
Nghe giọng nói quen thuộc như thế, cảm nhận được nhiệt độ trên người của anh, Thi Khả Nhi mới như thức tỉnh, cô không có rơi xuống núi.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cô đã khôi phục lại tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Thi Mị, "Không phải anh đi rồi ư? Tại sao lại ở chỗ này?"
Thi Mị nghe tiếng, không khỏi dựng mày kiếm lên, anh tự tay đẩy cô ra, quan sát đánh giá cô.
Nếu như vừa rồi không phải anh kịp thời kéo cô lại, hiện tại cô đã tan xương nát thịt rồi.
Những phụ nữ khác lúc gặp phải chuyện như vậy, không khóc thì nhất định sẽ làm ồn, cô ngược lại, lại có thể như người có không việc gì?
"Anh, ánh mắt của anh quá lộ liễu, có thể thu liễm chút không, anh nhìn em như vậy có chút không thích hợp."
Nghe cô nói như vậy, Thi Mị nhíu con ngươi nguy hiểm lại, "Anh nhìn em gái của anh, có cái gì không thích hợp?"
"Nhưng ánh mắt này của anh rõ ràng là đang nhìn tình nhân."
"Thi Khả Nhi, rốt cuộc trong đầu em chứa thứ gì." Giọng nói của anh càng lạnh hơn vài phần.
"Một chút kiến thức luật pháp, một chút pháp luật thưởng thức, không có gì khác nữa."
"...."
"Không có cách nào, cái nghề luật sư này cạnh tranh quá lớn, nhất định phải nạp điện bất cứ lúc nào."
"Thi Khả Nhi." Thi Mị ngắt lời cô, giảm thấp giọng nói: "Em có biết vừa rồi mình suýt ૮ɦếƭ không."
"Em biết nha." Đã trải qua một trận tai hoạ sống ૮ɦếƭ lớn, Thi Khả Nhi cũng không quá có ý kiến gì: "Vừa rồi nếu em ngã xuống, cùng lắm thì đi trước các người một bước mà thôi. ૮ɦếƭ, khi anh chính thức gặp phải, liền không cảm thấy sợ nữa."
"Không sợ ૮ɦếƭ, vậy em trấn an cảm nghĩ đối phương làm gì?" Giọng nói Thi Mị hơi thấp, bí mật mang theo chút áp suất thấp khiến người ta đè nén.
"Không sợ ૮ɦếƭ không có nghĩa là em rất muốn ૮ɦếƭ nha."
Thi Mị: "...."
Ánh mắt vốn lạnh chìm dần trở nên sâu thẳm, lúc sáng lúc tối, mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy.
Thi Khả Nhi lười lười ngáp dài, "Anh, em đói rồi."
Biết cô đang nói sang chuyện khác, Thi Mị cũng không nói thêm gì nữa, anh cắm bàn tay xinh đẹp vào trong túi quần, xoay người rời đi, đi ra vài bước, lạnh lùng nói một câu: "Đuổi theo."
Thi Khả Nhi cười cười, bước nhanh đi theo.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý hiện trường, cũng nói cho đối phương biết muộn một chút mới đi cục cảnh sát ghi khẩu cung.
"Chủ thượng, cần theo sau không?"
Chỗ tối, khi Mạc Khuynh Tâm nhìn thấy Thi Khả Nhi bị Thi Mị mang đi, lông mày nhăn lại thật sâu.
Cô lên tiếng dò hỏi, Mạc Cẩn lại chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
Anh chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, anh dưới bóng đêm, không chân thực giống như người khắc trong bức tranh.
Anh im lặng một lát, chậm rãi mở miệng: "Chung quanh mai phục ít nhất ba tên sát thủ, mà ba tên sát thủ đều không có địch ý. Vừa rồi lúc người phụ nữ kia đột nhiên xâm nhập, bọn họ đã phát giác trước đó, sẽ án binh bất động, có lẽ là do người ra lệnh."
"Chủ thượng có ý tứ là, sứ mạng của những sát thủ kia cũng không phải muốn mưu hại Sênh công chúa, mà là muốn bảo vệ cô ấy. Mà chủ nhân của bọn họ, chính là người đàn ông vừa mang Sênh công chúa đi ư?"
Mạc Cẩn gật đầu, nhìn hướng bỏ đi của Thi Khả Nhi, bỗng nhiên cười: "Tôi rất bội phục anh ta, bởi vì anh ta là một người đàn ông khiến người ta không thể khinh thường. Nắm trong tay quyền sanh sát hơn
mười vạn người, có thể nói càng có thực lực hơn tổng thống như tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc