Chọc Giận Bảo Bối - Chương 361

Tác giả: Hề Yên

Khi lúc trời tối, Thẩm Chanh bảo Tôn Nham phái người đi thăm dò tài sản của Cố Liên Thành một chút.
Nhà họ Cố, không tính là thế gia nổi tiếng ở thành Đô, nhưng gia cảnh coi như giàu có. Cha theo thương nhân, mẹ chỉ là một bà chủ nhà bình thường.
Bởi vì bối cảnh trong nhà không tính là hùng hậu, không có chỗ dựa hậu trường, cho nên lúc Cố Liên Thành mới vừa vào xã hội, gặp qua không ít nhấp nhô.
Có một chuyện được nhà họ Cố giấu diếm bị tra xét ra ....
Năm Cố Liên Thành tốt nghiệp đại học, từng bị một đám lưu manh quấy rầy, lúc ấy lưu truyền ra tin tức chính là cô ta bị người cưỡng gian, và cưỡng gian luân phiên, còn từng hoài thai ....
Nhưng sau đó chứng thật, chuyện này cũng không phải là thật, mà là thuộc về bịa đặt giả tạo.
Nhưng lời người đáng sợ, tin đồn truyền đến truyền đi, vẫn là tạo thành tổn hại nhất định với thanh danh của Cố Liên Thành.
Vì vậy, cha Cố mẹ Cố không tiếc lấy ra tất cả tích góp, bịt miệng tất cả tạp chí lớn, tẩy trắng Cố Liên Thành.
Sau một thời gian, chuyện này từ từ phai nhạt.
Cố Liên Thành không còn là chủ đề nóng người khác say sưa nghị luận, về phần cô ta có bị người cưỡng gian hay không, cũng không có người quan tâm nữa.
Đến khi cô ta bởi vì một chiếc nhẫn ngôi sao sáng chói mà đè xuống đông đảo người cũ giới thiết kế, nổi tiếng tăng mạnh, quá khứ của cô ta lại bị truyền thông bát quái bới ra.
Rất nhiều người trong giới đều chờ thấy chê cười của cô ta, thật không nghĩ đến vào lúc cuối cô ta lại phản quân, tìm ra mấy lưu manh quấy rầy cô ta làm sáng tỏ chuyện năm đó. Chứng minh năm đó cô ta cũng không có bị cưỡng gian, càng không có bị cưỡng gian luân phiên.
Còn lấy ra một tờ xét nghiệm chứng minh, chứng minh thân thể cô ta vẫn trong sạch, càng chưa từng mang thai, *** qua.
Nhân chứng vật chứng ddeeugf có, chỗ bẩn duy nhất trên người cô ta cứ như vậy bị rửa sạch sẽ.
Nhìn tư liệu Tôn Nham gửi tới, Thẩm Chanh trầm lắng suy tư.
Cố Liên Thành ....
Rốt cuộc có bị *** hay không?
Nếu như chuyện cô ta bị người *** là thật, vậy cô ta sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.
Áp lực tâm lý quá lớn, rất có thể sẽ làm ra một chút chuyện cực đoan.
Ví dụ như, mưu sát người khác, lấy bản thiết kế làm của riêng.
Nói cách khác ....
Chuyện em gái Tần Cận bị giết hại, cô ta vẫn có hiềm nghi.
Bởi vì rốt cuộc cô ta có thất thân hay không, chỉ có một mình cô ta mới rõ ràng. Nhân chứng vật chứng nào, chỉ cần tiêu ít tiền dùng chút thủ đoạn, sẽ đều giải quyết được.
Cô đột nhiên nhớ tới gì đó, cầm lấy điện thoại gửi qua cho Diệp Tử một tin nhắn: "Đừng nói chuyện em gái Tần Cận cho bất kỳ ai, nếu như em nhìn thấy Cố Liên Thành, đừng nhắc tới Tần Nghê ở trước mặt cô ta, em phải giả vờ không biết rõ tình hình chuyện ba năm trước. Nhớ kỹ đó."
Diệp Tử thiên tính hiền lành, hơn nữa tư tưởng đơn thuần, nếu như cô nhóc bởi vì Tần Cận mà không bỏ xuống được chuyện này, vậy rất có thể sẽ dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết.
Nếu như chuyện ba năm trước đúng thật là Cố Liên Thành làm, sợ rằng cô ta không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ tất cả người sẽ trở thành uy hiếp với cô ta.
Tin nhắn gửi qua khoảng một phút đồng hồ, Diệp Tử hồi đáp: "Em biết rồi mỹ nhân. Chị yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai. Hơn nữa, Cố Liên Thành không phải nói cô ta thích Tần Cận ư. Vậy sau này em sẽ coi cô ta như tình địch là được rồi, nhìn thấy cô ta hừ một tiếng bước đi, không thèm để ý cô ta, như vậy cũng sẽ không lộ ra sơ hở đâu..."
Nhìn thấy tin nhắn Diệp Tử gửi tới, Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, Ng'n t suông dài rất nhanh biên soạn trên màn hình một tin: "Cuối cùng em cũng thông minh được một lần ..... Yên tâm, chân tướng sự tình đều sẽ có một ngày tra ra manh mối."
Gửi tin nhắn trò chuyện với Diệp Tử một hồi, Thẩm Chanh liền đi đến phòng trẻ cách vách.
Thời gian này, là lúc Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước hoạt động.
Lúc Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai tiểu bảo bối đang nằm sấp trên mặt thảm lông tơ sạch sẽ, người giúp việc ở bên cạnh hướng dẫn, để bọn nhỏ tận lực chống đỡ cổ của mình.
Có thể là không thích nằm như vậy, hai tên nhóc lật mình không được, vì vậy liền y y nha nha làm ồn không ngừng.
"Tước thiếu gia, người xem đây là cái gì, *** cao su nhỏ, mau tới cầm ...."
Người giúp việc nửa quỳ ở phía trước Tiểu Ngạo Tước, lúc nói chuyện với bé, dùng *** cao su để động viên hấp dẫn tầm mắt của bé.
Bởi vì cách nhau rất gần, cho nên chỉ cần tên nhóc kia khẽ vươn tay là có thể nắm *** cao su trên tay cô, chỉ là hiện tại năng lực khống chế đứa bé ở giai đoạn này quá kém, muốn bắt món đồ, nhưng không phân biệt rõ được phương hướng.
"Đến, Tước thiếu gia, *** cao su ...."
Người giúp việc chuyển *** cao su qua trước bàn tay nhỏ bé của thằng bé, còn cố ý dùng vòng tròn mặt sau *** cao su ***ng bé một chút, sau đó nhẹ giọng dụ dỗ: "Lại duỗi tay một chút liền cho ngài, Tước thiếu gia ngoan ...."
Vừa dứt lời, Tiểu Ngạo Tước liền vung động bàn tay nhỏ một chút, thoáng bắt được *** cao su trên tay người giúp việc.
Nhìn thấy bé cầm chắc, người giúp việc lập tức buông tay.
Tay vừa buông ra, Tiểu Ngạo Tước liền bắt đầu nhét *** cao su vào trong miệng, bởi vì vị trí sai lệch, thằng bé ngậm nhiều lần đều không ngậm được, quýnh lên, liền oa oa khóc lớn.
"Oa ...."
"Oa oa!"
Vừa khóc, còn vừa vung bàn tay nhỏ bé, tê tâm liệt phế, đừng nói tới có bao nhiêu đau lòng.
"Oa .... Y ...."
Khóc khóc, lại muốn đi ngậm *** cao su, nhưng *** cao su trên tay lại rớt xuống trên nệm lông tơ, vì vậy khóc đến lợi hại hơn : "Oa .... Oa ...."
Tiểu Ngạo Tước bởi vì một *** cao su khóc không ngừng, Tiểu Thiên Tước bên cạnh cũng không nhàn rỗi.
Người giúp việc cầm một lục lạc lay động thu hút bé, nhưng là bé giống như không thế nào cảm thấy hứng thú, vừa chuyển lục lạc đến trước mặt bé, bé liền dùng bàn tay nhỏ bé thịt đô đô đẩy lục lạc ra.
Người giúp việc lại đưa cho bé, bé vẫn làm ra phản ứng giống nhau....
Liên tục như vậy mấy lần, Tiểu Thiên Tước trực tiếp nghiêng mặt đi, một đôi mắt bồ câu chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Tiểu Ngạo Tước bên cạnh, ánh mắt vô tội như là đang nói: Em làm ồn đến anh rồi.
Sau đó....
"Oa ...."
Tiểu Thiên Tước cũng khóc lên, tiếng khóc của bé so với Tiểu Ngạo Tước, không phân cao thấp.
Thẩm Chanh đi qua, mỗi tay ôm eo một tên nhóc, xác định tình huống sẽ không đả thương đến bọn họ, đồng thời bé bọn nhóc lên.
"Oa ...."
"Oa ...."
Vốn hai tên nhóc đang khóc đến đau lòng, sau khi được Thẩm Chanh ôm lên, lập tức ngừng tiếng khóc, không khóc nữa.
Sau khi thả bọn nhỏ đến trên giường, Thẩm Chanh vươn tay chia ra P0'p khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai.
"Tiểu ác ma."
Cô nhẹ nhàng cười, trong mắt tràn ngầy cưng chiều.
Người giúp việc đi tới từ bên cạnh, cười nói: "Thiếu phu nhân, bây giờ hai vị tiểu thiếu gia có thể biết cô rồi. Cô xem, cô vừa ôm, bọn nhỏ liền không khóc nữa."
Thật ra người giúp việc nói không giả, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước càng nhạy cảm hơn trẻ con cùng tuổi khác, mặc kệ là đối với người hay là đối với sự vật, trình độ nhạy cảm của bọn chúng đều cao hơn rất nhiều.
Có đôi khi lúc nửa đêm bọn nhỏ ngủ không an ổn, Thẩm Chanh hoặc là Thi Vực chỉ cần nằm bên cạnh bọn nhỏ, hai đứa sẽ yên tĩnh lại, sau đó ngủ thật say.
"...."
"Khanh khách ...."
Nhìn Thẩm Chanh, hai tên nhóc kia lại cười ra tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc