Chọc Giận Bảo Bối - Chương 337

Tác giả: Hề Yên

Thật ra, chuyện Thi Khả Nhi *** lá, Thi Mị cũng không có nói cho cha mẹ cô.
Anh chỉ dùng một phương thức khác, khiến Thi Khả Nhi hiểu lầm chuyện cô *** lá đã bị cha mẹ của cô biết, từ đó khiêm tốn một chút.
Cho nên mỗi lần tiền tiêu vặt của Thi Khả Nhi bị trừ giảm, cô liền cho rằng là chuyện *** lá bị lộ, như lẽ tất nhiên liền liên tưởng đến trên Thi Mị dùng chuyện *** lá uy hiếp cô.
Vì vậy mới có một màn vừa rồi.
Cái gì mà nhìn cô không vừa mắt, nhằm vào cô khắp nơi, làm cô không có tiền xài, linh tinh....
"Em ***?"
Nghe được lời của cô, ánh mắt Thi Vực liền lạnh xuống, liếc nhìn Thi Khả Nhi, con ngươi nguy hiểm nhíu lại.
"Con bé không có hút, em hút."
Thẩm Chanh lên tiếng nói chuyện trước Thi Khả Nhi, bởi vì ngày hôm qua cô cố ý sai người ta cầm gia quy nhà họ Thi cho cô xem, nhìn thấy mặt phía trên có một điều, người nhà họ Thi, nhất định phải làm được nam không xướng, nữ không khói. (nam không hát, nữ không *** lá)
Nếu như không tuân theo, gia pháp hầu hạ!
Về phần cái gia pháp này, thì có chút quá tàn nhẫn rồi...
Nhưng phàm là người phạm gia quy, nhất định phải quỳ ba tiếng ở trên mảnh vụn thủy tinh.
Ông cụ Thi có danh vọng rất lớn ở thành Đô, trong nhà tự nhiên cũng vậy, tất cả mọi người trên dưới nhà họ Thi đều rất kiêng kỵ ông, đừng nói là xúc phạm gia quy, đến cả nói chuyện ở trước mặt ông cũng phải tính toán cẩn thận, không dám có chút sai lầm.
Nghe nói ban đầu lúc chuyện Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn truyền đến trong tai ông cụ, ông cụ nổi trận lôi đình, không chỉ để Thi Diệu Quang chịu gia pháp, còn để người ta sửa đổi phân chia tài sản trên di chúc, đồng thời làm suy yếu đi thế lực của Thi Diệu Quang.
Tuy Thẩm Chanh chưa từng gặp ông cụ Thi, nhưng nhìn từ phong cách làm việc của ông, đã xác định ông là một người tâm ngoan thủ lạt, sát phạt quả quyết.
Nếu như chuyện Thi Khả Nhi *** lá bị ông biết, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô không như vậy.
Mặc dù cô gả vào nhà họ Thi không sai, nhưng cô họ Thầm không phải họ Thi, cho nên coi như có *** lá, cũng không có người sẽ quản cô.
Về phần gia pháp gì đó, cũng hoàn toàn không có quan hệ với cô.
Mà một điểm quan trọng nhất, sở dĩ cô sẽ nói thuốc là cô hút, là vì lúc Thi Khả Nhi *** chỉ có cô và Thi Mị ở đó.
Chỉ cần Thi Khả Nhi không thừa nhận, chân tướng chuyện này liền không tìm ra được.
Hơn nữa lấy hiểu biết của cô đối với Thi Mị, cô tin tưởng Thi Mị nhất định sẽ giấu diếm chuyện này thay Thi Khả Nhi, mà không phải nói ra.
Ánh mắt Thi Vực vốn lạnh như băng, bởi vì một câu: Con bé không có hút, em hút, của Thẩm Chanh mà càng âm u lợi hại hơn.
Anh tới gần cô một bước, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối, mặc dù đang cười, nhưng không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Anh chậm rãi mở miệng, nói mỗi câu mỗi chữ: "Nếu như không giải thích rõ ràng chuyện này, vậy những hình này, sẽ trở thành hình nền trên điện thoại di động của anh."
Nói xong câu đó, anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp đoạt lấy điện thoại trong tay Thi Mị.
Ngón tay suông dài lướt qua ở trên màn hình, không biết nhập vào mười con số gì đó, anh mở màn hình khóa.
Dùng phương thức nhắn tin, gửi những hình kia đến trên di động của anh, sau đó xóa bỏ những hình kia trên di động của Thi Khả Nhi.
Thẩm Chanh: "...."
Người đàn ông phúc hắc!
Thấy anh xóa ảnh chụp trên điện thoại di động của mình, Thi Khả Nhi cũng không để ý, mà là nói: "Chuyện này không liên quan đến chị dâu, để em giải thích."
Từ nhỏ đến lớn, Thi Khả Nhi vẫn luôn rất độc lập tự chủ, mặc kệ là trên chuyện đối xử với người, hay là về mặt sinh hoạt, cô đều có nguyên tắc của mình.
Theo ý cô, thuốc là cô hút, sai là cô phạm, đáng lẽ nên do cô tới gánh chịu.
Cùng lắm thì là quỳ mảnh vụn thủy tinh ba tiếng, lại không ૮ɦếƭ được.
Có gì phải sợ.
"Ừ, vậy em nói đi."
Thi Vực cũng không tính ngăn cản cô, ngược lại nâng lên vài phần hào hứng với lời cô muốn nói kế tiếp.
"Trên bữa tiệc, em ...."
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Thi Mị liền một phát nắm lấy tay Thi Khả Nhi, không nói một lời, bá đạo kéo ra khỏi đầu hành lang.
Sau đó liền truyền đến giọng nói buồn bực của Thi Khả Nhi: "Này! Anh kéo em làm gì, muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân bao nhiêu lần thì anh mới nhớ được? Buông tay, ôi .... Anh kéo em đi đâu!"
"Đi chậm thôi, em mang giày cao gót, nếu ngày mai đau chân không thể ra tòa, em sẽ bắt anh đền phí tổn thất tinh thần cộng thêm tiền thuốc men."
"Nói anh chậm thôi anh còn đi nhanh như vậy, anh cố ý đúng không...."
Giọng nói phàn nàn, mỗi lúc một xa, đến khi khiến người ta không nghe rõ ràng nữa.
Thi Khả Nhi và Thi Mị vừa đi, Thẩm Chanh cảm thấy không cần giải thích về chuyện *** lá nữa rồi.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Cô nói xong, liền đi đẩy cửa đầu hành lang.
Thấy thế, Thi Vực duỗi cánh tay dài ra, một phát bắt được tay của cô, kéo cô ra sau.
Bị anh lôi kéo như vậy, thân thể Thẩm Chanh nhanh chóng nghiêng về phía sau, bất ngờ không cảnh giác ngã vào trong *** của anh.
"Em không có ý định giải thích?" Anh hỏi.
"Không có ý định."
Thi Vực cười khẽ ở bên tai cô, "Xem ra, em là không có ý định để anh bảo vệ bí mật này rồi?"
Thẩm Chanh nghe tiếng ngẩng đầu, nhíu nhíu mày nhìn anh, "Anh biết?"
"Biết cái gì?" Anh giả bộ như không hiểu.
"Anh biết là ai ***."
"Biết hay là không biết, phải xem biểu hiện của bà xã em rồi." Anh trêu tức giương khóe môi lên, cười đến tác phong cực kỳ không đúng đắn, "Em biểu hiện tốt, anh giả bộ như không biết. Em biểu hiện không tốt, vậy thì lại là chuyện khác rồi."
"Vậy em gái của anh." Dùng em gái của mình đến uy hiếp người khác, có anh trai làm như vậy sao?
"Em gái thì thế nào?"
"Nếu chuyện này rơi vào trong tai ông của anh, con bé sẽ bị phạt quỳ mảnh vụn thủy tinh, hơn nữa phải lạy ba tiếng!"
"Ừ."
"Ba tiếng, chân của con bé liền bỏ rồi."
"Ừ."
"Anh mặc kệ sống ૮ɦếƭ của con bé sao?"
"Anh không thể suy nghĩ nhiều được." Thi Vực nghe thấy tiếng nói khẽ cười một tiếng, ngay sau đó dùng ngón tay nâng một lọn tóc bên tai cô lên, để tới dưới mũi hít hà, lộ ra vẻ mặt có chút tham lam, "Anh chỉ muốn quản tốt một người phụ nữ, đó chính là em."
Tên vô lại này!
Thẩm Chanh biết anh nói những lời này là có ý gì.
Anh cố ý biểu hiện ra lạnh lùng với Thi Khả Nhi, trên thực tế là muốn để cho cô chịu thua, để cô ở trước mắt cầu tình cho Thi Khả Nhi.
Mà cách cầu tình, chỉ có một loại.
Đó chính là, tỏ ra săn đón!
Không thể không nói, thủ đoạn của người đàn ông này rất cao minh ....
Cô nhón chân lên, lấy tay ôm cổ của anh, chủ động đẩy môi tới, hôn ở trên môi của anh một cái.
Rời khỏi môi của anh, thấy vẻ mặt thực tủy tri vị của anh, dường như có chút bất mãn, vì vậy lại đưa môi của mình đến trước mặt anh.
Lần này, là Thi Vực cúi đầu ngậm lấy môi của cô.
Anh nhẹ nhàng gặm cắn môi và đầu lưỡi của cô, khiến nụ hôn nhạt từ từ biến sâu.
Đến khi cảm giác Thẩm Chanh sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra, thiêu đốt lướt nhẹ qua từ khóe môi của cô, chuyển qua bên tai của cô, anh cắn vành tai của cô: "Biểu hiện rất tốt, anh rất hài lòng. Hơn nữa, hương vị của anh càng ngày càng ngọt rồi."
"Sau khi hài lòng thì sao?" Cô hỏi.
"Chuyện Thi Khả Nhi *** lá, trừ bốn người em, anh, con bé và anh ta ra, sẽ không có người thứ năm biết được."
"Ừ, vậy thì còn không sai biệt lắm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc