Chọc Giận Bảo Bối - Chương 335

Tác giả: Hề Yên

Một khuôn mặt chân thành, nhìn có vẻ là đang thành tâm yêu cầu anh cùng đi toilet.
"Ừ, đi cùng." Thi Vực sảng khoái đáp ứng, môi mỏng khẻ nhếch, tràn ra một nụ cười quyến rũ mờ ám đến cực điểm: "Bà xã nói yêu cầu, sao anh đành lòng không đồng ý chứ?"
Nói xong, nắm cả eo của cô, kéo cô vào trong иgự¢, cúi đầu dán ở bên tai của cô, nói nhỏ: "Nhưng, chúng ta là đi nhà vệ sinh nữ, hay là đi nhà vệ sinh nam?"
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, Thi Mị hờ hững cười cười.
Anh ta đi đến giường bệnh ngồi xuống, sau khi rót một ly nước ấm cho Ôn Uyển, thuận tay cầm một quyển tạp chí trên giá đỡ qua lật xem, bỏ qua sự tồn tại của hai người.
Ôn Uyển cũng quay đầu đi không nhìn bọn họ, vừa uống nước, vừa tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Thi Mị.
Thẩm Chanh kéo Thi Vực đến đầu hành lang ngoài phòng bệnh, thò đầu ra liếc mắt nhìn lối đi nhỏ bên ngoài, xác định không có người đi qua, cô mới đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt một phát, sau đó chống đỡ anh đến trên tường!
Lưng vừa dựa vào đến trên tường, Thi Vực liền giương khóe môi khêu gợi lên, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh cười khẽ lên tiếng: "Bà xã, em quá тһô Ьạᴏ rồi."
"Cái này gọi là тһô Ьạᴏ?" Thẩm Chanh nhíu mày, "Đó là anh chưa từng thấy qua тһô Ьạᴏ chân chính!"
"Hửm?"
Thi Vực ngược lại muốn nhìn một chút, một cô gái nhỏ, có thể biểu hiện hai chữ тһô Ьạᴏ này đến mức nào.
"Hôm nay để cho anh kiến thức một chút."
Thẩm Chanh nói xong, thoáng kiễng ngón chân, ngửa đầu ngậm lấy môi của anh, dùng sức cắn một cái.
Sau khi buông anh ra, cô nhàn nhạt liếc nhìn anh, hỏi: "тһô Ьạᴏ chưa?"
Thi Vực duỗi đầu lưỡi ra, quyến rũ liếm nơi vừa được cô hôn qua, cười như không cười, "Không biết có тһô Ьạᴏ hay không, nhưng,.... nếm được hương vị của anh."
"Anh đây là thiếu ngược."
Thẩm Chanh nói xong, đưa tay ôm cổ của anh, cắn lên môi của anh lần nữa.
Lần này lúc cắn anh, dùng lực đạo rất lớn, đến khi hương vị tanh mặn chui vào trong miệng cô, cô mới buông tha anh.
"Có đủ тһô Ьạᴏ hay không?"
Cô hỏi.
Ngón tay suông dài lướt qua môi mang theo tơ máu, Thi Vực chẵng những không tức giận, ngược lại còn cười, nụ cười tràn ngập ở trên mặt anh, hóng hách mà rõ ràng.
"Còn thiếu một chút độ lửa."
Anh đáp.
"Vậy lại tới lần nữa."
Thẩm Chanh cắn môi của anh lần thứ ba, hung hăng gặm cắn, cô trằn trọc nơi cô vừa cắn rách, ý đồ lan tràn vết thương nhỏ kia càng sâu hơn.
Thi Vực không có làm bất kỳ biện pháp đề phòng nào, bởi vì cô cắn xé, dù cho đã có đau đớn truyền đến, anh cũng không để ý chút nào.
Không biết thế nào, đầu lưỡi Thẩm Chanh đột nhiên ᴆụng phải môi của anh.
Sau đó, anh vẫn luôn không nhúc nhích lại có động tác, dùng đầu lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô.
"Ưm!"
Đây là đang dẫn sói vào nhà, sau đó nhân cơ hội bắt cô lại?
Thẩm Chanh ở trong tối mắng anh phúc hắc, đồng thời đưa tay đẩy anh ra, cũng may anh không có ý định muốn chìm đắm trong nụ hôn này, chỉ là sau khi ʍúŧ cô thêm một lát, liền buông cô ra.
Anh tà khí nâng lên một nụ cười, bởi vì khóe môi dính vết máu, nhìn có vẻ có một loại mỹ cảm khát máu tàn nhẫn khác thường.
"Thật ngọt."
Giọng nói của anh không cao không thấp, vừa vặn chui vào trong lỗ tai Thẩm Chanh.
Mang theo vài phần hấp dẫn, có thể làm rối loạn tâm tư người ta.
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, "Anh thật sự là không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể giở trò lưu manh với em."
Bởi vì chiều cao cách biệt quá lớn, lúc vừa rồi cắn anh, cô vẫn luôn nhón mũi chân.
Nhưng tư thế như vậy cũng không thể duy trì quá lâu, cho nên còn chưa tới hai phút, cô đã không chống đỡ nổi.
Vừa dứt lời, thân thể của cô liền mềm nhũn, sau đó gót chân cũng để nằm ngang trên mặt đất.
Như vậy, giữa cô và anh lại kéo ra một khoảng cách nhất định.
Nhưng khoảng cách này vừa mới kéo ra, trên lưng Thẩm Chanh liền có thêm hai bàn tay to lớn.
Không đợi cô phản ứng kịp, bàn tay to đã nắm chặt eo của cô, đột nhiên hơi dùng lực, cả người cô liền bay lên không!
"A!"
Cô cũng coi như là một người phụ nữ bình tĩnh, nhưng lúc hai chân cách mặt đất, vẫn phát ra một tiếng thét chói tai.
Nhưng lúc tiếng thét này mới hô lên từ trong miệng cô, cô lại đúng lúc lấy tay che lại, sau đó là một tiếng kêu đau đớn: "Ưm ...."
Sau khi Thi Vực ôm lấy cô, tay dời xuống từ phần eo của cô, đến ௱ôЛƓ, đến bắp đùi.
"A .... Ưm!"
Sau khi Thẩm Chanh lại hô một tiếng thét chói tai, hai chân của cô, lại có thể bởi vì một động tác của người đàn ông trước mặt mà móc ở ngang hông của anh!
Cái tư thế này, đã không thể dùng mờ ám để hình dung!
Bởi vì dùng mờ ám để hình dung, mới thật sự là không đủ thỏa đáng....
"Anh làm gì!"
Thẩm Chanh quay đầu lại liếc mắt nhìn lối đi nhỏ bên ngoài, chỉ sợ đột nhiên có người đến, nhìn thấy hình ảnh cấp hạn chế này.
Một người đàn ông đứng dựa vào tường, một người phụ nữ bị anh ôm, hơn nữa còn vòng chân ở trên eo anh, mức độ này, dùng cấp ba để hình dung cũng không quá.
"Không làm gì, chỉ muốn ôm em một chút."
Thể trọng Thẩm Chanh chỉ có 90 cân (1/2kg), sức nặng này đối với Thi Vực mà nói, hoàn toàn không tính là gì.
Ôm cô một tiếng, có thể nói là dễ dàng.
"Ôm em thì ôm em, anh không thể dùng một tư thế bình thường sao? Có đàn ông ôm phụ nữ rồi vuốt ve như vậy ư? Có đàn ông ở trong bệnh viện dùng tư thế như vậy ôm phụ nữ của mình sao?" Thẩm Chanh hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
"Em kéo anh đến nơi này, không phải là muốn anh dùng tư thế như vậy ôm em ư?" Thi Vực mở miệng, vẫn là bá đạo như vậy: "Hơn nữa, anh vuốt ve là người phụ nữ của anh, dùng tư thế gì anh định đoạt, ai dám quản anh?"
"Em kéo anh đến nơi này chỉ là không muốn anh ảnh hưởng đến mẹ chồng mà thôi."
"Anh quản em nhiều như vậy làm gì, dù sao đều đến rồi, để cho đại gia anh ôm một thêm lát nữa."
"Ôm chặt như vậy, anh không cảm thấy nóng?"
"Không ôm em, anh mới sẽ cảm thấy nóng."
"Anh thả em xuống rồi ôm được không ...."
Thẩm Chanh cảm giác, nếu như bị người thấy cảnh này, ngày mai chắc chắn lên trang bìa.
Mà chữ to tiêu đề rất có thể là: « Thi Vực thâu hoan với người trong bệnh viện, vứt bỏ mặc kệ vợ yêu trong nhà» !
Hoặc là: « Thi thiếu phu nhân bởi vì sinh con mà thất sủng, đêm khuya chống đi tìm em gái» !
Thậm chí là: « Sau khi Thi thiếu phu nhân sinh con không thể thỏa mãn chồng, chồng tìm kiếm niềm vui mới » ! ! !
Vân vân linh tinh....
Dù sao người quen biết cô ở thành Đô thật sự rất ít, dù mấy khách mời đã tham gia tiệc trăm ngày kia, cũng không có mấy người biết cô chính là vợ của Thi Vực.
Mà những người khác, khẳng định càng chưa thấy được mặt của cô.
Cho nên, một khi đăng báo hoặc là tạp chí, cô tiếp theo bị thuộc về: Tiểu Tam, tình nhân, hai sữa, hoặc là càng khó nghe hơn.
Tuy rằng sau khi những tin tức này đăng báo có thể chưa tới nửa tiếng đã bị Thi Vực người xử lý sạch sẽ toàn bộ, nhưng vẫn nên tránh loại tình huống đó, vẫn cần thiết tránh khỏi loại chuyện này.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhíu mi tâm một chút: "Tối hôm qua không phải anh nói gần đây có rất nhiều truyền thông đang chụp anh sao?"
"Ừ."
"Anh phải biết rằng đám chó săn đó có ở khắp mọi nơi, nếu chụp được chúng ta, liền không tốt rồi."
"Không có gì không tốt." Thi Vực từ chối cho ý kiến giơ khóe môi lên: "Bọn họ không muốn sống, anh liền để cho bọn họ một cơ hội để ૮ɦếƭ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc