Chọc Giận Bảo Bối - Chương 330

Tác giả: Hề Yên

"Không xe chấn, chính là ở trên mặt đất ...."
Đứng hôn, hai chữ kia còn chưa ra khỏi miệng, người giúp việc kia lại cả kinh sợ hãi nói: "A? Trên mặt đất? Thiếu gia và thiếu phu nhân cũng quá... !"
"...."
Không biết nói giải thích như thế nào, sau khi người giúp việc tới trước lôi người giúp việc đến sau đi rồi.
Làm người giúp việc, nào có tư cách đi nghị luận chuyện riêng của nam nữ chủ nhân, dù là thấy được cũng phải làm bộ không phát hiện.
Thẩm Chanh và Thi Vực dây dưa ở bãi đỗ xe một hồi, sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy dài năm phút đồng hồ này, hai người đều tự sửa sang lại một quần áo có chút mất trật tự trên người một chút, một trước một sau, điềm nhiên trấn định đi ra bãi đỗ xe.
Đến khi hai người vào phòng khách lầu chính biệt thự, hai người giúp việc vừa rồi mới dám đi đến bãi đỗ xe làm việc.
Chỉ có điều, trong lúc một người trong đó đang xử lý bụi trên mặt đất, không quên suy đoán: "Không biết vừa rồi thiếu gia và thiếu phu nhân là ở vị trí nào?"
"Nơi này, nơi này, hay là ở nơi này ...." Vừa nói, vừa khoa tay múa chân.
Tên còn lại không nghe nổi nữa: "Được rồi được rồi, nếu lời này rơi vào trong lỗ tai thiếu gia và thiếu phu nhân thì thôi rồi? Bọn họ thích vị trí nào thì chính là vị trí đó, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận công việc là được rồi."
"Đúng vậy... Người ngủ với thiếu gia cũng không phải là tôi, tôi quan tâm nằm vị trí nào hay bày ra tư thế nào làm gì, aizz .... Làm việc đi làm việc đi."
Ở biệt thự, có một bộ phận lớn người giúp việc vượt qua ba mươi tuổi tuổi, mà một phần nhỏ còn lại về cơ bản đều là hơn hai mươi.
Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, các cô không học đại học nổi, không tìm được công việc tốt, cho nên chỉ có thể vào làm người giúp việc cho gia đình lớn.
Mà thường thường người trẻ tuổi đều rất tham lam, ở trước mặt tiền tài quyền lợi và địa vị, chỉ có cực ít người có thể ngăn chặn *** bắt đầu nảy sinh.
Con người thường thường chính là như vậy, lấy được sẽ không hiếm lạ, không quan tâm, không quý trọng, nhưng không có được, sẽ dùng hết đủ mọi cách muốn lấy làm của riêng.
Làm một người đàn ông thành công, trong lúc vô hình Thi Vực đã sớm bắt sống vô số tâm hồn thiếu nữ phụ nữ.
Mặc kệ là thiên kim danh viện, hay là tiểu thư quý tộc, hay là người làm thân phận hèn mọn, phụ nữ muốn chiếm một chỗ nhỏ nhoi trong lòng anh, có thể nói là vô số.
Trong đám người giúp việc, tự nhiên cũng có một hai người như vậy, không có lúc nào thì không ảo tưởng, có một ngày có thể bò lên giường của anh.
Dù là *** nhân, cũng được coi là người ở trên cao đi.
Sau khi ăn bữa tối, Thẩm Chanh ôm hai tiểu bảo bối chơi một hồi, sau khi bọn nhỏ uống xong sữa liền trở về phòng.
Lúc cô trở về phòng, Thi Vực đang ngồi dựa vào sofa trên ban côngxem báo chí, anh xếp chồng hai chân, đưa lưng về phía cửa phòng, bóng lưng to lớn bị ngọn đèn mờ nhạt kéo đến càng thêm thon dài.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên người của anh, dường như bao phủ một tầng khí tức thần bí.
Rất hoàn mỹ.
Sau khi Thẩm Chanh vào gian phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi thẳng tới phía trước tủ quần áo, mở cửa tủ quần áo ra.
Nghe tiếng động, Thi Vực quay đầu, thấy cô đang đang tìm kiếm đồ gì đó trong tủ quần áo, không kiềm được nhướn mày: "Đang tìm cái gì?"
Thẩm Chanh nghe được giọng nói của anh, nhưng không để ý đến anh, tiếp tục tìm kiếm trong tủ quần áo lần nữa.
Nhưng lục lọi liên tiếp nhiều lần, thậm chí những ngóc ngách cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm được đồ cô muốn tìm.
"Cái hộp đâu?"
Xoay người dựa vào trên tủ quần áo, híp mắt quan sát người đàn ông đang bình tĩnh nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, trong mắt mang theo cảm xúc tìm kiếm.
"Hửm?" Thi Vực cũng nheo mắt lại theo cô, mấp máy môi , "Cái hộp gì?"
Cái hộp gì?
Còn giả bộ giống như một người không có việc gì!
Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, ngay sau đó đi lên trước ôm cổ của anh từ phía sau, nhấc đầu gác cằm ở trên vai của anh, nghiêng mặt nhìn anh: "Buổi sáng lúc em lấy đồ từ trong tủ quần áo, nhìn thấy có một cái hộp màu đen, rất tinh tế, bên trong đựng cái gì?"
"Cái hộp màu đen?" Thi Vực nhíu nhíu mày, nghiêng mắt đối diện với tầm mắt của cô, cực kỳ bình tĩnh, "Không có ấn tượng gì."
Thẩm Chanh đưa tay nhẹ điểm lên trên gương mặt của anh, mờ ám thổi thở ra một hơi về phía mũi của anh: "Ông xã, bộ dạng nghiêm trang nói lời hồ đồ của anh, thật là đẹp trai."
"À, thật sao?" Thi Vực liếc xéo cô, không hề bị cử động của cô hấp dẫn.
Trong hoàn cảnh tối mờ, khóe miệng của anh chứa đựng nụ cười như có như không, mày kiếm anh tuấn, hình dáng rõ ràng, mỗi một chỗ trên mặt đều tinh tế giống như đao khắc, làm cho người ta say mê.
"Anh đẹp trai như vậy, em muốn ngủ cùng không?"
Giọng nói của anh vang lên ở bên tai Thẩm Chanh, bên trong sâu lắng lại mang theo vài phần ảm ách, giống như con sâu độc, có thể mê hoặc thần trí con người.
Tên yêu nghiệt này!
Trong lòng Thẩm Chanh thầm mắng anh không biết xấu hổ, ngoài miệng lại rất phối hợp nói xong: "Anh nói cho em biết cái hộp ở chỗ nào, em sẽ nói cho anh biết em có muốn ngủ với anh không."
Rốt cuộc Thi Vực bật cười, "Bà xã, chẳng lẽ em không biết dò xét bí mật riêng của người khác là phạm pháp ư?"
"Phạm pháp?" Thẩm Chanh cười khẽ, "Vậy anh báo cảnh sát đi."
"Hồ nháo." Thi Vực cúi đầu ***ng phải ***ng vào cái trán của cô, giọng điệu vẫn nghiền ngẫm: "Người phụ nữ của anh, muốn phạm pháp thế nào liền phạm pháp thế đó, có chỗ dựa là anh, ai dám quản?"
"Dạ, anh là đại gia, anh lợi hại. Nhiều tiền liền tùy hứng, muốn làm người nào thì làm người đó."
"Nói bậy." Thi Vực cười khẽ : "Anh chỉ làm một mình em."
".... Anh lại bắt đầu bại hoại rồi."
"Trần thuật sự thật mà thôi, tuyệt không bại hoại." Thi Vực giơ môi lên, lại nhớ tới đề tài vừa rồi, "Bảo bối, nếu em đã phạm pháp, vậy không bằng phạm càng nặng hơn một chút."
Nói đến đây, Thẩm Chanh liền ý thức được lời nói kế tiếp của anh, nhất định không phải là lời hữu ích gì.
"Biết cái gì gọi là phạm tội mức độ nặng không?"
Thi Vực cười đến càng thêm tác phong không đúng đắn, ngón tay suông dài nâng một sợi tóc dài của Thẩm Chanh lên vuốt vuốt, dừng lại khoảng mười giây đồng hồ, cuối cùng anh đưa ra giải thích: "Phi lễ, quấy rối, xâm phạm T*nh d*c. Những thứ này, đêu gọi là phạm tội mức độ nặng."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Dù em phi lễ với bản thân mình, quấy rối bản thân mình, xâm phạm T*nh d*c bản thân mình, em cũng sẽ không phạm tội với anh."
"Thật sao?" Anh cười khẽ, "Đối với em mà nói, anh lại không có sức hấp dẫn như vậy sao?"
"Ừ."
Thẩm Chanh vừa dứt lời, anh liền xoay người đè ở trên người cô, ngón tay khớp xương rõ ràng chụp lên xương đòn vai của cô, lướt qua ở phía trên
Ở giữa ngón tay của anh còn kẹp tóc của cô, bởi vì động tác chậm rãi của anh mà hơi kéo đến da đầu của cô.
Không đau, không ngứa, ngược lại như là một loại thủ đoạn trên chọc người.
Khiến người ta tâm tư rối loạn ....
Mới vừa rồi Thẩm Chanh còn thừa nhận anh không có sức hấp dẫn, trong nháy mắt bị hành động của anh làm cho rối loạn tinh thần.
Tim đập nhanh một nhịp, hô hấp có chút dồn dập.
Thi Vực đè ở trên người cô, một tay xuyên qua từ đằng sau phần eo của cô, ôm eo cô, một tay di chuyển lên trên từ xương đòn vai của cô, dừng lại ở phía trên cánh môi kiều diễm **** của cô.
Ngón tay suông dài chuyển từ giữa môi đến khóe môi của cô, lại chậm rãi chuyển qua khóe môi bên kia.
Anh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cô: "Môi thật xinh đẹp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc