Chọc Giận Bảo Bối - Chương 318

Tác giả: Hề Yên

Lần này, Thi Mị không có ngăn cản cô ta.
Đợi cô ta đi ra một đoạn khoảng cách, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Em dám đi, anh liền dám để cho người ta cầm đầu TL này đi làm xét nghiệm DNA."
Thi Khả Nhi dừng bước.
Là cô bỏ sót, mỗi một người họ Thi đều là loại người phúc hắc!
Trên đầu *** vừa rồi có nước miếng của cô ta, nếu như cầm lấy đi xét nghiệm liền có thể xét nghiệm ra cô ta đã từng hút qua, sau đó giao tờ kết quả xét nghiệm cho ông nội, khiến ông nhìn thấy cháu gái tốt của ông, đều thử TL R*ợ*u mọi thứ?
Cô ta quay đầu lại nhìn Thi Mị, "Anh, anh thắng rồi."
Nói xong, rất tự giác đi đến trước bàn đu dây, ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh.
Nói với Thẩm Chanh một câu: "Chị dâu, vịn chắc." liền sử dụng hai chân chống đỡ trên mặt đất, lôi kéo bàn đu dây.
Thẩm Chanh khẽ dùng tay vịn khóa sắt, hơi nâng hai chân, mặc cho Thi Khả Nhi đung đưa bàn đu dây tới lui, thoải mái hưởng thụ.
Thi Mị híp con ngươi liếc mắt hai người trên bàn đu dây một cái, đi nhanh hai bước đến chỗ bồn hoa, cúi người nhặt hộp TL bị ném bỏ lên.
Sau khi nhặt lên, anh mở hộp TL ra, lấy ra một ***, lấy từ túi quần trong ra một cái bật lửa quý hiếm đốt thuốc lên.
Nhìn thấy cử động của anh, Thi Khả Nhi ngừng động tác nhìn anh: "Thuốc của nữ sĩ cũng hút, đẳng cấp của anh là gì vậy?"
Nói xong, còn cố ý cười ha ha hai tiếng.
Thi Mị từ chối cho ý kiến liếc cô một cái, liền rơi tầm mắt ở trên hộp TL trong tay.
Nhìn rõ nhãn hiệu hộp TL, anh không khỏi giương khóe môi lên: "Thuốc nữ sĩ DK số lượng có hạn, nếu như anh nhớ không lầm, ba ngàn hai một hộp."
Thi Khả Nhi ngược lại cũng có chút không mấy quan tâm, "Ba ngàn hai thì sao?"
Thi Mị chậm rãi đưa *** vào trong miệng hút một hơi, có thể là cảm thấy TL nữ sĩ kém quá lớn TL của đàn ông, không khỏi nhíu mày.
Phun khói mù trong miệng ra một chút, anh mới lên tiếng: "Không thế nào hết, chỉ là cảm thấy gần đây em tiêu vặt quá nhiều tiền, ý định bảo cha mẹ em giảm đi bảy phần."
Vừa nghe lời này, Thi Khả Nhi không vui, liền nói ngay: "Một tháng tiền tiêu vặt của em chỉ bốn vạn hai, trừ bảy phần chỉ còn một vạn hai lẻ sáu. Ba ngày mua một kiện quần áo một ngàn đồng, một tháng tiêu hết một vạn đồng. Còn lại hai ngàn sáu, anh bảo em uống gió tây bắc à?"
Trong lúc cô nói lời này, gần như không có ngừng qua một giây.
Nói cách khác, trong lúc Thi Mị nói muốn trừ bảy phần tiền tiêu vặt của cô, cô chỉ dùng chưa tới nửa giây liền tính ra con số chính xác.
Mà tính toán một tháng mua quần áo hết bao nhiêu tiền vào lúc sau, cũng là như vậy.
Phản ứng nhanh chóng, linh hoạt, lúc tính toán con số cũng chuẩn xác không sai không hề sai lầm.
Chứng minh, Thi Khả Nhi là một rất người thông minh.
Mà người thông minh cũng chia ra hai loại, một loại là trời sinh, một loại là ngày sau tạo thành.
Nhưng Thẩm Chanh lại cảm thấy, cô ta thuộc về người phía trước.
Bởi vì tuổi cô ta không lớn lắm, cũng không có trải qua quá nhiều thời gian rèn luyện, nhưng mặc kệ là ở trên phương diện làm việc hay là lời nói, cô ta đều trưởng thành lão luyện hơn bạn cùng tuổi.
Nói cách khác, cô ta chính là thông minh bẩm sinh.
Thẩm Chanh nghiêng mặt qua dò xét Thi Khả Nhi, trong mắt mang theo vài phần cảm xúc dò xét.
Nếu như nói cô ta là người nhà họ Thi, có lẽ cô còn có thể không cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, bởi vì bản thân gien nhà họ Thi đã rất cường đại, có thể sinh ra một cô gái như vậy cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, Thi Khả Nhi là con nuôi.
Như vậy xem ra, cha mẹ ruột của cô ta nhất định cũng không phải là người đơn giản.
Cho nên cô bắt đầu hiếu kỳ, thân phận thật sự của Thi Khả Nhi là gì.
"Thẩm Chanh Tử."
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một giọng nói sâu lắng lại dồi dào từ tính.
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách ba mét, người đàn ông dáng người cao to đứng thẳng bên cạnh đài phun nước, anh mặc một áo sơmi sợi tơ màu đen, phần dưới cơ thể là một cái quần dài cùng màu, đôi giày da quý hiếm sáng chói mắt.
"Tới đây."
Một tay Thi Vực cắm ở trong túi quần, một tay ngoắc ngoắc về phía cô.
Bộ dáng tà khí này, liều lĩnh càn rỡ, thật sự không ai bì nổi.
Nếu bình thường, Thẩm Chanh nhất định sẽ không thuận ý của anh, bởi vì cô chính là một con mèo hoang không vâng lời, có thể duỗi rmóng vuốt bén nhọn lại sắc bén ra đi cào người bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống hiện tại không giống.
Hai người Thi Mị và Thi Khả Nhi này giống như tính đánh lên, tranh chấp từ chủ đề TL đến tiền tiêu vặt, sợ rằng không thể giải quyết được trong chốc lát.
Mà cô tiếp tục lưu lại nơi này, dường như có chút không tốt.
Vì vậy nhảy xuống từ trên bàn đu dây, ném cho Thi Khả Nhi ánh mắt tự bảo trọng, liền đi về phía Thi Vực.
"Chị dâu, buổi tối chúng ta lại hẹn lần nữa!"
Thi Khả Nhi nói một câu như vậy với bóng lưng của cô.
Thẩm Chanh nghe được tiếng nói của cô ta, không có dừng bước lại cũng không quay đầu lại, mà là giơ tay lên, làm một tư thế ok.
Nhìn thấy hành động này của cô, Thi Mị lại giương môi nở nụ cười.
Trong tươi cười, bí mật mang theo một tia nhu tình. Nhưng nhu tình này lại chưa bao giờ có ở trên thân người phụ nữ khác.
Nhưng anh rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, che dấu nụ cười nơi khóe môi, híp con ngươi nguy hiểm nhìn về phía Thi Khả Nhi: "Đi theo anh."
Thi Khả Nhi lại ngồi ở trên bàn đu dây bất động, liếc xéo anh, lười biếng mở miệng: "Anh làm chậm trễ em thời gian dài như vậy thì thôi, còn bảo em đi với anh. Anh có biết không, hiện tại em gái của anh là em đây đã là gái ế lớn tuổi rồi, nếu còn không tranh thủ thời gian đi cua trai đẹp, về sau liền không gả ra được đâu."
"Có đi hay không?"
Thi Mị như là mất đi tính nhẫn nại, chẳng thèm nói nhảm với cô nửa câu.
Anh dựng thẳng mày kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, không hề có cảm xúc phập phồng, lại có thể khiến người ta sinh ra một loại ảo giác sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Rất nguy hiểm!
Rốt cuộc, Thi Khả Nhi vẫn là kiêng kị anh, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì trên tay anh còn đang nắm nhược điểm của cô, cô liền không thể không để xuống tôn nghiêm ép dạ cầu toàn.
Chậm rì rì đứng lên, bộ mặt hậm hực khó chịu vội vàng đi theo.
Thi Mị đi không tính là quá nhanh, nhưng chân của anh dài, mỗi bước đều cần Thi Khả Nhi đi nhanh vài bước mới có thể đuổi kịp, không lâu sau giữa hai người liền kéo ra một đoạn khoảng cách rất xa.
Nhìn bóng dáng phía trước, Thi Khả Nhi ở phía sau âm thầm oán giận, đồng thời cũng lặng lẽ tính toán trong lòng, nếu một lát nữa chứng cớ bị nộp lên, phải tìm cớ gì giải vây đây?
Hai người Thi Mị và Thi Khả Nhi đi xa, Thẩm Chanh cũng đi tới trước mặt Thi Vực, bởi vì cô đi rất chậm, cho nên khiến vẻ mặt người đàn ông chờ nguyên tại chỗ nhanh chóng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
Mới vừa đứng ở trước mặt Thi Vực, anh liền duỗi cánh tay dài ra, nắm lấy tay của cô, kéo cô tới.
Thẩm Chanh không kịp làm ra để phòng liền ngã vào trong *** của anh, còn chưa kịp đưa ra phản ứng, bên hông đã bị hai bàn tay mạnh mẽ có lực ôm một nghiêm nghiêm thực thực.
"Tìm em rất lâu."
Anh mới vừa nói xong, liền rút một tay trên eo cô đến chế trụ đầu của cô, cưỡng chế ấn cô vào trong ***, khẽ cắn vành tai của cô: "Mới nửa tiếng không thấy em, đã nhớ em, nhớ được nổi điên rồi. Có phải là đã trúng độc của em, nên lúc nào cũng muốn gặp em không."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc