Chọc Giận Bảo Bối - Chương 309

Tác giả: Hề Yên

Diệp Tử không để ý sắc mặt của anh, ung dung tự nhiên mở áo khoác tây trang choàng ở trên người cô ra, chỉ vào nơi trước ***, "Anh xem cái lỗ này, vừa nhìn đã biết là kéo, đâu giống như căng rách?"
Nếu như muốn dùng hai chữ căng rách để hình dung lỗ hổng rõ ràng quần áo trên người cô, quả thật có chút không thích hợp, bởi vì vết rách trên quần áo cũng không phải rách từ chỗ khâu, bởi vì hình dáng rất rõ ràng.
Tần Cận quay đầu liếc cô một cái, không nói một chữ, trực tiếp đưa tay khép áo khoác trên người cô lại, bọc nghiêm nghiêm thực thực cô lại.
"Đây là đoạn đường có máy giám sát, chớ lộn xộn."
Bởi vì vết rách trên quần áo Diệp Tử đúng lúc ở vị trí trước ***, mơ hồ lộ áo *** màu trắng ra bên trong, làm một người đàn ông cũng có th*m mu*n chiếm hữu rất mạnh, tuyệt đối sẽ không có ý muốn cho phép người phụ nữ của mình trừ mình ra còn có bất kỳ người đàn ông nào ngấp nghé.
"Tại sao đoạn đường có giám sát thì không thể động?"
Lái xe không thể vượt đèn đỏ, không thể siêu tốc, không thể ςướק đoạt, không thể dừng lại ném loạn .... Diệp Tử hiểu rõ những thứ quy tắc giao thông cơ bản nhất này.
Nhưng là, cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghe qua có một điều: Quy tắc không thể lộn xộn ở đoạn đường giám sát.
"Bởi vì vừa anh vượt tốc độ." Tần Cận giải thích.
"Vượt tốc độ ở đoạn đường giám sát sẽ bị chụp ảnh, phạt tiền, nhưng tại sao không thể động?" Diệp Tử vẫn có chút rối rắm.
"Bởi vì lúc vượt tốc ngay đoạn đường giám sát, lúc đi ngang qua đoạn đường giám sát mà em lại chỉ vào *** cho anh xem. Cho nên bảo em không nên lộn xộn." Tần Cận cau mày, giọng nói lạnh đến cực hạn, "Hiểu chưa?"
"À! Hiểu rồi!" Diệp Tử gật gật đầu, ngay sau đó có sực nhớ ra gì đó, thoáng đưa tay níu tay áo của anh lại, "Vậy lúc em chỉ vào *** cho em xem, không phải là bị chụp xuống rồi ư?"
"Ừ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Gì mà phải làm sao đây?"
"Đến lúc đó anh đi nộp tiền phạt cho đội trưởng cảnh sát giao thông, bọn họ có thể chuyển hình ảnh máy giám sát cho anh xem không?"
"Sẽ."
"Vậy, vậy .... vậy có phải sẽ nhìn thấy động tác của em, và vết rách trên quần áo em đúng không...."
Tần Cận ừ một tiếng, tỏ vẻ cô nói đúng trọng điểm rồi.
"Thật là mất mặt!" Diệp Tử thoáng vùi mặt đến trên cánh tay anh, hạ giọng nói: "Vừa rồi, áo *** em đều lộ ra rồi..."
Tần Cận không để ý cô, mà là thả chậm tốc độ xe, ngừng xe đến vị trí ven đường.
Sau khi xe dừng hẳn, anh vừa cởi dây an toàn ra, vừa nhắc nhở Diệp Tử: "Đến rồi."
Lúc này Diệp Tử mới ngẩng đầu lên, quan sát hoàn cảnh bên ngoài một chút.
Lúc này, trên tiệm bán quần áo nổi tiếng bên đường đang có công nhân thi công ở bên ngoài tủ kính, lắp đặt thủy tinh.
Thật sự đến tiệm bán quần áo ςướק đoạt vào buổi sáng rồi ....
Diệp Tử lấy tay siết chặc áo khoác trên người, nhíu chặt hai hàng chân mày lại.
Lúc cô còn đang do dự có nên xuống xe hay không, cửa xe ghế trước đã bị Tần Cận mở ra.
Anh cúi người xuống cởi dây an toàn thay Diệp Tử, Diệp Tử một phát bắt được tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh, thử dò hỏi, "Thật sự phải đi à?"
"Em nói đi?"
Tần Cận nói xong, trực tiếp đẩy tay nhỏ bé của cô ra, mở dây an toàn trên người cô.
Diệp Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo xuống xe.
Bởi vì không thường mang giày cao gót, cô vừa xuống xe liền trẹo chân một chút, thân thể nghiêng tới trước.
May mắn Tần Cận tay mắt lanh lẹ, kịp thời đưa tay ôm eo của cô, kéo cô vào trong ***, lúc này mới giữ vững thân thể lảo đảo muốn ngã của cô.
Anh chỉ cúi đầu nhìn người trong lòng một chút, liền nắm vai của cô đi vào trong tiệm quần áo.
Sau khi vào tiệm, Tần Cận nói rõ mục đích đến với nhân viên bán hàng.
Vừa nghe được anh nói muốn đổi quần áo, nhân viên bán hàng liền tiến lên xem xét mức độ hư hại của quần áo trên tay Diệp Tử.
Sau khi thấy vết rách kia dài ba tấc, hơn nữa còn không có quy cách, nhân viên bán hàng lập tức giải thích: "Xin lỗi hai vị, bộ đồ các người đã mua này thuộc về phá hư do con người, bổn tiệm không thể đổi cho các người."
Diệp Tử không vui lôi kéo tay áo Tần Cận, bộ dạng này như là nói: Đã sớm bảo anh đừng tới, giờ thì hay rồi, mất thể diện chưa, mất mặt chưa.
"Gọi quản lý các người đi ra nói chuyện với tôi."
Tần đại gia không muốn nói nhảm nửa câu với nhân viên bán hàng trước mặt, vì vậy lôi kéo Diệp Tử đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, đốt một *** hút.
Anh lười biếng dựa vào ở trên ghế sofa, ***, phun khói, động tác ưu nhã giống như là một vương giả cao quý.
Diệp Tử ngồi ở bên cạnh anh nhìn anh ***, dùng khói mù tạo ra từng vòng khói, cắn môi một câu cũng không nói.
Tới cũng đã tới, ít nhất phải chờ một kết quả thôi.
Rất nhanh, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước nhanh đi tới bên này, vẻ mặt vội vàng.
Nhìn cách ăn mặc của ông ta, có lẽ là quản lý nơi này.
"Tần thiếu gia, hút *** đi."
Vừa mới đi đến trước mặt Tần Cận, ông liền vội vàng rút từ trong hộp TL ra một ***, dùng hai tay khách khách sáo sáo đưa cho Tần Cận.
Hiển nhiên là biết rõ thân phận Tần Cận, biết anh là một nhân vật ác không không chọc nổi, tự nhiên không dám có một chút chậm trễ.
Tần Cận không có nhận *** ông ta đưa tới, mà là trực tiếp lấy một tấm thẻ vỗ lên bàn, "Quần áo phải đổi, tiền cũng theo đó mà làm. Cho ông thời gian mười phút, lập tức bảo người ta đưa một kiện quần áo cùng loại tới đây."
Quản lý âm thầm lau mồ hôi lạnh một chút, số tiền này, ông nào dám thu nhận chút nào.
Dám tiến lên trước bảo đại gia ςướק quần áo lúc trước trả tiền lại, đâu khác gì là chuyện không có người làm được?
Nếu chọc giận anh, anh đập phá tiệm thì phải làm sao đây?
"Như vậy đi Tần thiếu gia, tôi trước gọi điện thoại cho ông chủ chúng tôi, hỏi tình huống thêm một chút rồi xử lý chuyện này cho ngài."
Quản lý lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của ông chủ, đi đến nơi không có người đi nghe được, không biết đối phương nói gì đó, vẻ nghiêm túc vừa rồi trên mặt ông liền buông lỏng.
Sau khi cúp điện thoại, quản lý đi tới: "Tần thiếu gia, ông chủ chúng tôi nói, ban đầu lúc ông áy buôn bán lỗ vốn ở thành Giang nhờ có ngài ra mặt hỗ trợ, hôm nay coi như là bán cho ngài thể diện, lập tức sai người đưa một kiện lễ phục mới tới đây, còn là miễn phí."
Thật ra, sáng nay khi biết được quần áo bị ςướק, bản thân ông chủ tiệm bán quần áo tiệm này là muốn truy cứu chuyện này.
Nhưng sự tình phát sinh chưa đến mấy phút, ông ta đột nhiên nhận được một số đến chuyển khoản từ Tần Cận, sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại, lúc này mới đi cục cảnh sát xóa án.
Lễ phục hoàn toàn mới rất nhanh liền đưa tới, Diệp Tử được mấy người phụ nữ hướng dẫn mua hàng kéo vây đỡ vào phòng thử áo, chưa tới năm phút đồng hồ liền thay xong quần áo.
Nhìn thấy cô đi ra từ phòng thử áo, Tần Cận dụi đầu TL, đứng dậy đi về phía cô.
Không đợi Diệp Tử phản ứng kịp, anh liền dắt tay của cô, lôi kéo cô đi ra ngoài.
Nhìn hai người rời khỏi tiệm bán quần áo, mấy người phụ nữ hướng dẫn mua hàng trong tiệm liền không kìm nén được.
"Vừa rồi các người thấy không, bộ lễ phục đó là bị xé nát chỗ *** á."
"Thấy được, hơn nữa tôi cảm thấy tôi có thể nghĩ lệch rồi..."
"Không có lệch, tôi cũng nghĩ như vậy. Quần áo là xé nát, hơn nữa vị trí vừa vặn ở chỗ ***, nhất định là người đàn ông đó đi tập kích *** của cô gái kia, sau đó cô gái phản kháng, liền xé nát..."
"Thật muốn cũng bị anh chàng đẹp trai đó xé một lần ...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc